Trả Lại Từng Đoạn [...] – Chương 13

Chương 13

13.

Vì chuyện của Phương Nguyên An, Lâm Tề Hiền cảm thấy vô cùng ghê tởm, vốn là đêm phòng hoa chúc, thế mà tân lang lại say mèm bên ngoài.

Khó khăn lắm mới đưa vào phòng, vén khăn voan lên, đập vào mắt lại là gương mặt của… kế mẫu.

Chỉ tiếc, hắn đã quá say, mà Lý Mộng Đình lại có vài phần giống kế mẫu.

Trong cơn mê mờ, hắn chẳng còn phân rõ hai người.

Nha hoàn hầu hạ là người của Lâm Lãm, bát canh giải rượu mà nàng ta đưa tới — chính là thứ thuốc mạnh khiến người mất lý trí.

Lâm Tề Hiền như phát tiết hận ý, hung hăng trút giận lên người đang nằm trên giường.

Đến sáng hôm sau, khi rượu tan hết, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo.

Và rồi… hắn phát hiện, người đã cùng hắn triền miên cả đêm qua, lại là… mẹ vợ của hắn.

Tiếng thét kinh thiên địa vang vọng khắp viện.

Mà kế mẫu, cũng hoàn toàn không hiểu nổi — rõ ràng bà ta chỉ đưa canh đến cho ta, sao lại bị ngất?

Lúc tỉnh lại, trên người đã có một người đàn ông đè ép.

Trong phòng, nến đỏ đã tắt, bà ta không rõ, cứ ngỡ đó là phụ thân ta.

Ai ngờ, sáng ra vừa mở mắt, lại thấy mình nằm trong hỉ phòng.

Người bên cạnh — chính là Lâm Tề Hiền.

Tiếng hét điên loạn của kế mẫu khiến đám hạ nhân ngoài viện đều chạy tới.

Lâm Tề Hiền sắc mặt xám ngoét, vội vàng xua người lui ra.

Nào ngờ, người của Kinh Triệu phủ cũng đã xông vào.

Thế là, tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến — cảnh thông dâm giữa… nữ tế và nhạc mẫu.

Ta đứng phía sau quan binh, vẻ mặt vô cùng sửng sốt hai người họ.

Kế mẫu cuối cùng cũng phát hiện ra ta, ánh mắt hoảng loạn, cả người khẽ run:

“Sao ngươi lại ở đây?!”

Ta ra vẻ kinh ngạc, giọng đầy oan ức:

“Mẫu thân, đêm trước đại hôn, con uống xong canh người đưa đến liền bất tỉnh, mãi đến hôm nay mới tỉnh lại. Vừa tỉnh dậy đã nghe con đã gả vào Lâm phủ, phụ thân thì bị bắt vào ngục, chẳng ai biết con vẫn nằm trong phòng.”

“Con tìm khắp nơi cũng không thấy người, bất đắc dĩ mới phải báo quan. Ai ngờ… người lại thay con gả vào Hầu phủ… chuyện này thật là…”

— Thật là đặc sắc.

“Tiện nhân! Là ngươi ta! Tiện nhân! Tiện nhân!”

Kế mẫu vẫn điên cuồng mắng nhiếc, ta chẳng thèm để tâm.

Chỉ khẽ thở dài:

“Mẫu thân, nếu người muội muội mến thế tử, con còn có thể hiểu . Nhưng người đã lớn tuổi thế này rồi…”

Lời vừa dứt, đám đông xung quanh đồng loạt lên sằng sặc.

Sắc mặt kế mẫu tái nhợt như tờ giấy.

“– Mộng Đình! Mộng Đình của ta! Ngươi đã gì con ta rồi?!”

Ta nghiêng đầu, ngơ ngác hỏi lại:

“Muội muội chẳng phải hôm qua đã gả vào Phương phủ rồi sao?”

Nghe đến đó, mắt kế mẫu tối sầm, cả người ngã vật xuống đất ngất lịm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...