10.
Đêm trước ngày xuất giá, kế mẫu tự tay bưng bát canh gà đã bị hạ mê dược đến trước mặt ta.
“Vân Nương, uống xong canh thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai xuất giá rồi, đừng để mệt mỏi.”
Canh gà hầm kỹ, hương thơm ngào ngạt.
Ta đón lấy bát, ra vẻ ngây thơ hỏi:
“Muội muội đã uống chưa?”
Kế mẫu hơi khựng lại, rất nhanh đã lấy lại nụ :
“Ta cũng sai người mang đến cho muội muội rồi, con cứ yên tâm mà uống.”
Ta khuấy nhẹ thìa canh, nâng lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng thở dài một tiếng thật nặng nề.
Kế mẫu dõi theo mọi tác của ta, ánh mắt căng thẳng:
“Vân Nương, chẳng lẽ canh không hợp khẩu vị?”
“Chỉ là… ta thấy tiếc thay cho muội muội thôi.”
“Muội ấy thuần lương thiện lương đến , tuy ta không lớn lên trong nhà, vẫn luôn thương muội muội trong lòng.”
“Nghĩ đến việc muội phải gả cho Phương Nguyên An, ta…”
Nói đến đây, giọng ta nghẹn lại, nước mắt rưng rưng chảy xuống.
Phải rồi, người sắp gả cho Phương Nguyên An là con ruột của bà ta — chẳng khác gì một nhát dao đâm thẳng vào tim bà.
Ta sắc mặt bà ta tái dần, gắng gượng giữ vững bình tĩnh mà suýt nữa khiến ta bật thành tiếng.
Ta uống canh, chẳng bao lâu liền ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu tiện nhân, ngươi mà cũng xứng gả cho thế tử gia sao?”
Kế mẫu khinh bỉ lấy mũi chân hất nhẹ người ta, thấy không có phản ứng liền hừ lạnh, uốn người rời đi.
Ta theo bóng lưng đang khuất dần nơi cửa, khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi nở một nụ .
Bạn thấy sao?