Trả Lại Tôi 18Gb – Chương 7

Chương 7 - Hoàn

10

Sau khi rời khỏi Lục thị, Chu Thiển Nguyệt tạm thời im hơi lặng tiếng.

Nhưng khi sóng yên biển lặng, ta lại bắt đầu trồi lên như cỏ dại.

Dịp sinh nhật lần thứ 50 của mẹ Lục Cảnh Thâm, Chu Thiển Nguyệt cùng bố mẹ xuất hiện, liên tục nịnh nọt mẹ chồng tôi.

“Cô ơi” dài “ ơi” ngắn, thân thiết hơn cả tôi – con dâu chính thức.

Lục Cảnh Thâm nhíu mày: “Sao các vị lại đến?”

Chu Thiển Nguyệt lập tức nắm tay hắn:

“Anh Cảnh Thâm, chuyện đã qua lâu rồi, vẫn chưa tha thứ cho em sao?”

Rồi quay sang tôi:

“Chị Vân Hi, em đã rời Lục thị, rời cả ngành thiết kế trang sức rồi, chị vẫn chưa hài lòng ư? Chị muốn em phải sao nữa đây?”

Ẩn ý rõ ràng: Cô ta bị tôi bức phải rời Lục thị, thậm chí bị tôi phong tỏa toàn ngành.

Mẹ của Lục Cảnh Thâm vốn không ưa tôi, lần này cho phép tôi dự tiệc chỉ vì công ty tôi thành công, có thể trở thành trợ lực cho con trai bà.

Nghe , bà lập tức nổi giận: 

“Cái gì? Tô Vân Hi, dám bắt nạt Thiển Nguyệt? Cô không biết Thiển Nguyệt là ân nhân cứu mạng của con trai ta sao? Nếu không có ấy, Cảnh Thâm của ta đã c.h.ế.t rồi! Đâu có Lục Cảnh Thâm như bây giờ?”

Lục Cảnh Thâm giờ đã chán ngấy hai chữ “ân nhân”.

Nghe mẹ nhắc lại, mặt khó coi: “Mẹ…”

Nhưng tôi ngắt lời:

“Anh à, mẹ đúng. Cô Chu là ân nhân của . Em không nên vạch trần việc ấy đánh cắp bản thiết kế. Chỉ là khiến công ty lỗ hơn tỷ thôi mà. So với mạng sống của , số tiền đó có là gì?”

Mẹ Lục bùng nổ: “Cái gì? Hơn tỷ?!”

Tôi giả vờ hối lỗi: 

“Dạ, mẹ chưa biết à? Trong một năm giám đốc thiết kế, Chu khiến Lục thị lỗ hơn tỷ. Còn hối lộ nhân viên công ty con, đánh cắp bản thiết kế, khiến công ty vướng scandal đạo nhái, uy tín lao dốc. Cảnh Thâm phải bỏ ra mấy chục tỷ mới dẹp yên chuyện!”

Bố mẹ Chu Thiển Nguyệt nghe xong định xông tới đánh tôi:

“Đồ tiện nhân! Cô dám bịa chuyện! Con ta sao có thể đạo nhái? Chắc chắn là hãm nó!”

Tôi sợ hãi núp sau lưng Lục Cảnh Thâm, thò đầu ra nũng nịu:

“Xin lỗi, con sai rồi. Cảnh Thâm dặn không tiết lộ chuyện này.”

Lục Cảnh Thâm thấy tôi bị bắt nạt, sắc mặt tối sầm:

“Bác Chu, đủ rồi! Những gì vợ con đều là sự thật. Con rất biết ơn cứu mạng của Thiển Nguyệt, ân cảm là hai chuyện khác nhau. Sau này nếu có khó khăn, vẫn có thể tìm con, đừng bôi nhọ vợ con nữa.”

Lục Cảnh Thâm bảo vệ vợ hùng hồn, gián tiếp xác nhận lời tôi là thật.

Khách mời xì xào bàn tán:

“Không phải Chu là ánh trăng sáng của Lục tổng sao? Giờ xem ra toàn là giả tạo, lợi dụng ân .”

“Đúng , ai bảo vợ chồng họ không hòa thuận? Lục tổng rất chiều vợ. Còn Chu này, người ta cưới nhau lâu rồi vẫn còn ra mặt đám, đúng là trơ trẽn!”

“Vào công ty người ta , khiến lỗ hơn tỷ, đúng là tai họa! Là tôi thì cũng không dám tiếp tục trong ngành.”

“Nghe bằng cấp của ta cũng giả, nào phải tốt nghiệp trường danh tiếng, toàn mua bằng ở lề đường.”

“Lục tổng đúng là đáng thương, vì chút ân mà bị hút m.á.u suốt bao năm.”

Mỗi lời như d.a.o đ.â.m vào tim Chu Thiển Nguyệt.

Cô ta mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng, thân hình lảo đảo:

“Anh Cảnh Thâm… Em không… Em không có…”

Tôi lẩm bẩm: “Có! Rất có!”

Tôi cao giọng: “Anh à, đừng giận nữa, Chu là ân nhân của mà! Nhưng em luôn thắc mắc, năm đó ấy cứu thế nào nhỉ?”

11

Câu hỏi của tôi thu hút sự ý của mọi người.

“Đúng rồi, nghe Chu đích thân cứu Lục tổng, cụ thể sự thế nào? Lục tổng có thể kể lại không?”

Chu Thiển Nguyệt giả vờ e thẹn:

“Không có gì đâu, chỉ là cờ thấy người rơi xuống nước, đưa lên bờ thôi. Không đáng gọi là ân cứu mạng.”

Tôi bộ ngưỡng mộ:

“Vậy sao? Vậy chắc Chu bơi rất giỏi nhỉ? Em hồi nhỏ cũng học bơi, từng là thành viên đội tuyển trường đấy! À mà hình như em cũng từng cứu một người, không nhớ mặt nữa rồi, haha!”

Lúc này, chúng tôi đang đứng cạnh bể bơi.

Tôi lợi dụng lúc Lục Cảnh Thâm không để ý, đá một cước cho ta rơi tõm xuống nước.

Lục Cảnh Thâm từ nhỏ bị chấn thương tâm lý vì suýt c.h.ế.t đuối, nên lớn lên rất sợ nước.

Giờ bị hất xuống, hắn hoảng loạn vùng vẫy, uống no nước.

“Cứu… cứu tôi!”

Tôi lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Thiển Nguyệt:

“Cô Chu! Chồng tôi rơi xuống nước rồi! Cô biết bơi mà, mau cứu ấy đi!”

Chu Thiển Nguyệt mặt biến sắc: “Tôi… tôi…”

Tôi không cho ta giải thích, đá luôn xuống nước:

“Tôi gì chứ! Cô là ân nhân từng cứu của ấy mà! Mau cứu ấy lên đi!”

Ai ngờ Chu Thiển Nguyệt cũng không biết bơi.

Rơi xuống nước còn vùng vẫy dữ dội hơn Lục Cảnh Thâm.

Không lâu sau đã chìm nghỉm.

Tôi giả vờ kinh ngạc:

“Cô Chu, không biết bơi sao năm đó cứu Cảnh Thâm? Chẳng lẽ… luôn lừa dối ấy?”

Rồi cởi giày nhảy xuống, kéo Lục Cảnh Thâm lên.

Tiện tay vớt luôn Chu Thiển Nguyệt đang ngắc ngoải.

Lục Cảnh Thâm ngất đi vì ngạt nước.

Tôi gục lên người hắn khóc lóc thảm thiết, vừa hô hấp nhân tạo:

“Anh à, có sao không? Anh đừng bỏ em~~~”

Lục Cảnh Thâm ho sặc sụa, phun ra một ngụm nước, từ từ mở mắt.

Ánh mắt hắn tràn đầy cảm:

“Vợ … Anh nhớ ra rồi… Người cứu năm đó không phải ta, mà là em! Anh nhớ đôi mắt này!”

Tôi giả bộ ngây người, so sánh chi tiết với hắn.

Rồi giật mình:

“Hả? Người cứu là em ư? Em cứu chồng tương lai của mình, người em nhất! Em hạnh phúc quá! Cô Chu, sao dám lừa gạt như ? Cô đúng là quá đáng!”

Chu Thiển Nguyệt cố chối:

“Không phải! Cảnh Thâm, nghe em giải thích… Hôm đó em thấy nằm bờ sông, đã gọi cấp cứu. Như không tính là cứu sao?”

Tôi lạnh:

“Đó là vì em đi gọi cứu hộ, ấy mới có cơ hội mạo nhận! Không có ấy, em cũng sẽ đưa ấy đến bệnh viện!”

Lục Cảnh Thâm đứng dậy, ánh mắt băng giá:

“Chu Thiển Nguyệt! Tôi sẽ không bao giờ tin nữa! Bảo vệ đâu! Mời Chu và gia đình ra khỏi đây! Từ nay, Lục gia và Chu gia đoạn tuyệt quan hệ!”

Tôi ôm chặt Lục Cảnh Thâm:

“Anh đừng giận, sức khỏe thì sao? Em đưa đi viện nhé?”

Lục Cảnh Thâm siết chặt tôi:

“Có em bên cạnh, sẽ ổn. Cảm ơn em, lại cứu một lần nữa. Em là ngôi sao may mắn của đời .”

Tôi e thẹn: “Chuyện nên !”

12 

Sau khi vạch trần Chu Thiển Nguyệt, Lục Cảnh Thâm bề ngoài không truy cứu, cắt đứt hợp tác với Chu gia.

Chẳng bao lâu, Chu thị lâm vào khủng hoảng tài chính.

Chu Thiển Nguyệt nhiều lần tìm cách gặp Lục Cảnh Thâm, đều bị bảo vệ ngăn cản.

Một lần tôi đón tan , ta từ xó xỉnh lao ra:

“Anh Cảnh Thâm! Anh tưởng Tô Vân Hi thật lòng sao? Cô ta chỉ ham tiền của thôi! Cô ta từng quay 18GB video riêng tư của để đe dọa! Là em! Đã xóa hết dữ liệu trong cloud của ta! Anh muốn xem không?”

Rồi đưa cho Lục Cảnh Thâm một chiếc USB.

Lục Cảnh Thâm nghi hoặc tôi, bảo trợ lý mở laptop kiểm tra.

Xem xong nội dung trong USB mặt ta đen như mực:

“Em không bảo chỉ chụp vài tấm kỷ niệm sao? Sao lại có cả video?”

Tôi lúng búng: “Em… em…”

Lục Cảnh Thâm hỏi Chu Thiển Nguyệt: “Ai từng xem những video này?”

Chu Thiển Nguyệt đắc ý: “Anh yên tâm, chỉ mình em! Cloud của ta là em hack đó!”

Lục Cảnh Thâm gật đầu, rút USB ra.

“Còn bản sao nào khác không?”

Chu Thiển Nguyệt lắc đầu: “Không, chỉ có một bản này thôi.”

Lập tức gọi cảnh sát bắt ta vì tội xâm phạm đời tư.

Chu Thiển Nguyệt người không thành, tự chuốc lấy tù tội.

Còn tôi… phải dỗ dành Lục Cảnh Thâm cả buổi không xong.

“Huu… Sao em có thể đối xử với như ? Anh tin tưởng em thế, em lại toàn lừa dối ! Em có thật lòng không? Nếu không giàu, em có thèm không?”

Tôi: 

“Đương nhiên là ! Anh sao có thể không giàu ? Đừng mấy chuyện giả định vô nghĩa! Lời Chu Thiển Nguyệt cũng tin? Người giàu nhiều vô kể, sao em không theo người khác, chỉ theo mình ?”

Lục Cảnh Thâm mới nguôi ngoai, ôm chầm lấy tôi khóc lóc:

“Vợ ! Vẫn là em tốt với nhất! Hu hu!”

Tôi vỗ vai an ủi: “Đương nhiên rồi!”

—HOÀN—

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...