Nhưng nguyên chủ là kẻ mù quáng, say đắm Lục Cảnh Thâm – kẻ đàn ông tệ bạc (chỉ biết dùng lời lẽ ngon ngọt), cam tâm nhà thiết kế nhỏ trong tập đoàn Lục thị để ở bên hắn.
Ánh trăng sáng của ta hãm nguyên chủ, không chỉ vì Lục Cảnh Thâm, còn vì ghen tị với tài năng thiết kế của .
Ở nguyên tác, sau khi chặt gân tay của nữ chính, toàn bộ bản thảo thiết kế trong xưởng đều bị đánh cắp.
Cô ta dùng bản thảo của nguyên chủ dự thi, giành giải thưởng quốc tế, còn lập thương hiệu riêng, xây dựng hình tượng nữ thiết kể giỏi giang.
Khiến Lục Cảnh Thâm và gia đình họ Lục phải nể phục.
Để tránh chuyện ngoài ý muốn, tôi phải công bố những tác phẩm này trước Chu Thiển Nguyệt, khiến ta không có gì để đánh cắp!
Ngày thứ hai sau khi đăng ký kết hôn, tôi dắt theo hai vệ sĩ, bước đi trên giày cao gót “lốc cốc” vào văn phòng chủ tịch của Lục Cảnh Thâm.
Nguyên chủ chịu đựng, l.à.m t.ì.n.h nhân bí mật của Lục Cảnh Thâm ba năm, ngoài việc như trâu ngựa, thì chẳng gì.
Trong công ty không ai biết quan hệ của ấy và Lục Cảnh Thâm, có việc muốn gặp ta cũng bị đuổi như kẻ ham danh lợi.
Giờ thì khác, tôi là vợ công khai của Lục tổng!
Vừa vào công ty, tôi đã nhận sự ý của toàn thể nhân viên.
“Không ngờ Tô Vân Hi lại là vợ của chủ tịch!”
“Nghe đã ở bên nhau ba năm rồi, thật kín tiếng!”
“Tô Vân Hi xinh đẹp, bảo sao chủ tịch không thích , tôi là phụ nữ còn thích ấy nữa là.”
Tôi liếc những người đó, âm thầm ghi nhớ tên và mã số nhân viên.
Tốt, đều có con mắt tinh tường, lát nữa bảo nhân sự tăng lương cho họ.
Đột nhiên, một giọng chua ngoa vang lên:
“Kín tiếng cái gì? Tôi thấy chỉ là dùng thủ đoạn leo cao thôi, nếu không sao trước không công khai, đợi Lục về mới công khai? Còn gì bị hack mạng, tôi thấy chính ấy tự đăng, người bình thường ai lại chụp ảnh chứ?”
Tôi bỏ kính râm xuống, kỹ, ồ!~ Đây không phải là giám đốc thiết kế thường xuyên đạo nhái ý tưởng của tôi sao?
Lập tức chỉ tay vào thẻ nhân viên của ta.
“Nói ai không đứng đắn ? Tôi không đứng đắn cũng không đến lượt ! Giám đốc Vương, trong công ty phỉ báng vợ của chủ tịch, biết là tội gì không? Tổng giám đốc, lập tức ra thông báo sa thải! Chúng ta bồi thường phí vi phạm! Tôi không muốn thấy ả trong công ty nữa!”
Vị giám đốc Vương đó vẫn coi tôi là con tốt thấp cổ bé họng ngày xưa, nghe tức giận:
“Tô Vân Hi, đắc ý cái gì? Làm vợ chủ tịch rồi đắc chí à? Ở đây ai cũng biết Chu mới là ánh trăng sáng của chủ tịch, không như loại phụ nữ dùng thủ đoạn như ! Chủ tịch sớm muộn cũng ra bộ mặt thật của !”
“Huống chi, ở công ty ba năm, đều là tôi hướng dẫn, cũng coi như một nửa sư phụ của , không tăng chức tăng lương, còn đuổi việc tôi, có lương tâm không!”
Tôi quên mất, vị giám đốc thiết kế này là chị họ của Chu Thiển Nguyệt.
6
Lục Thiển Nguyệt ở nước ngoài vươn tay cũng dài, sắp xếp chị họ vào phòng thiết kế trang sức Lục thị giám đốc, kiêm luôn vai trò gián điệp giám sát Lục Cảnh Thâm.
Bình thường, ả lợi dụng danh tiếng của Lục Thiển Nguyệt, mưa gió trong công ty.
Tự nhận là chị họ của bà chủ tương lai nhà họ Lục.
Nghe , tôi lạnh:
“Cô? Hướng dẫn tôi? Tôi thấy là đạo nhái tôi chứ! Bao nhiêu lần bản thiết kế của tôi đến tay , miệng hướng dẫn, quay đầu chẳng sửa gì, nộp luôn như tác phẩm của mình? Loại người như , xứng giám đốc thiết kế? Tôi không tin, phòng thiết kế Lục thị thiếu không ! Lập tức thu dọn đồ đạc cút đi!”
Cô ta nghe tôi đuổi việc, kích định lao đến bắt tôi:
“Tô Vân Hi, đồ tiện nhân! Lợi dụng quyền lực của chủ tịch càn! Xem tôi có xé nát mặt ra không, xem còn quyến rũ chủ tịch không!”
Hai vệ sĩ của tôi đâu phải hạng vô dụng?
Một cái khóa tay đã ấn ta xuống đất!
Tôi nhảy ra sau lưng vệ sĩ, vỗ ngực:
“Đáng sợ quá, dám ở Lục thị đánh vợ chủ tịch! Quá tệ, báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát! Bảo vệ đâu?”
Tổng giám đốc thấy lập tức chạy đến:
“Phu nhân xin lỗi, người phụ nữ này bị điên, tôi lập tức cho bảo vệ đuổi ta đi. Lục thị chúng ta, tuyệt đối không nhận nhân viên tinh thần không bình thường!”
Cô ta nghe liền gào thét, giãy giụa, nguyền rủa.
Nhưng dù không phục thế nào, ta vẫn bị bảo vệ kéo đi vì rối.
Cuối cùng còn bị giao cho cảnh sát, phải gọi Chu Thiển Nguyệt đến bảo lãnh.
Chu Thiển Nguyệt nghe chị họ bị tôi đuổi, tức điên lên, gọi điện ngay cho Lục Cảnh Thâm mách lẻo.
Tôi đang ngồi tại bàn việc cho có, thì nhận điện thoại của Lục Cảnh Thâm.
“Em lên đây một chút.”
Tôi bĩu môi nghĩ thầm, đúng là chuyên mách lẻo!
Dắt hai vệ sĩ, đi thang máy “tách tách” lên tầng cao nhất văn phòng chủ tịch.
Vừa gặp Lục Cảnh Thâm, tôi lập tức khóc lóc:
“Anh à, đều là em không tốt, em lạm dụng danh phận vợ chủ tịch, đuổi việc giám đốc Vương. Thực ra em cũng không muốn thế, em thật sự không chịu nổi. Cô ả chửi em không đứng đắn, mù quáng, mê sắc, còn… còn em dùng thủ đoạn bất chính leo cao. Cô ả em thế nào, em đều nhịn , ta dám ! Em còn không nỡ một tiếng, ả là cái gì mà dám ? Hơn nữa, còn định đánh em, nếu không có vệ sĩ, có lẽ giờ phải đến bệnh viện thăm em rồi…”
Bạn thấy sao?