Trả Lại Tôi 18Gb – Chương 1

Chương 1

1

Tôi tên Tô Vân Hi, xuyên vào vai nữ chính trong tiểu thuyết ngôn bạc bẽo.

Nguyên chủ đã theo nam chính ba năm không danh phận, khi ánh trăng sáng về, ta thẳng thừng đá ra ngoài, ngay lập tức đính hôn với ánh trăng sáng.

Tất cả chỉ vì… hồi nhỏ ánh trăng sáng từng cứu mạng ta.

Nhưng ta không biết rằng, ơn cứu mạng đó là giả, nguyên chủ mới là ân nhân cứu mạng thật sự.

Ánh trăng sáng sợ sự thật bị bại lộ, nên đã bày kế hãm , khiến nam chính nghĩ rằng nguyên chủ là kẻ thâm độc, muốn dùng thủ đoạn leo lên địa vị cao.

Nữ chính bị hiểu lầm, mất đi công việc nhà thiết kế, lại bị ánh trăng sáng phong sát, người chặt đứt gân tay, khiến không thể vẽ nữa.

Cuối cùng, nguyên chủ thất thần lang thang trên phố, bị ánh trăng sáng của hắn sai người bán vào vùng núi, vợ của một ông già độc thân bị đối xử tệ .

Biết cốt truyện, tôi: “???”.

Sau đó nhân lúc còn kịp, tôi chụp ngay 18 GB ảnh giường chiếu của Lục Cảnh Thâm.

Quyết định, phải nắm thế chủ !

Dù sao ánh trăng sáng cũng sẽ vu cho tôi tội chụp ảnh Lục Cảnh Thâm, bị hiểu lầm cũng chẳng tiền.

Chi bằng tự mình đe dọa, lấy tiền rồi chuồn!

Nhưng không ngờ, thời gian chưa tới, hệ thống ép tôi đi theo kịch bản.

Ảnh giường chiếu của tôi không thể gửi đi, nên cũng không thể đe dọa Lục Cảnh Thâm để đòi tiền.

May là trước khi ánh trăng sáng xuất hiện, Lục Cảnh Thâm vẫn khá bình thường.

Vóc dáng đẹp, chi tiêu thoải mái, lại còn đẹp trai.

Một tuần ba lần, đúng giờ đưa tới cửa, chất lượng phục vụ tuyệt hảo… nghĩ đến đây tôi ho khan!

Tôi thậm chí còn nghĩ, nếu cứ thế này mãi, cũng không tệ.

Cho đến khi tài khoản mạng của tôi bị hack.

Đồ hacker khốn kiếp, xóa sạch bộ sưu tập của tôi, chỉ để lại vài bức mơ hồ vẫn nhận rõ mặt Lục Cảnh Thâm.

Từ ảnh 18+ đầy m.á.u lửa, biến thành loạt ảnh nghệ thuật mơ màng.

Những video nóng bỏng, góc cận cảnh đẫm m.á.u của tôi, biến mất tiêu!

Tôi tức giận đến mức quát: “Ai thế? Ai dám thế hả?”

“18 GB ảnh và video của tôi, biến mất hết rồi??? Tôi chụp ba năm! Ba năm đấy! Có biết ba năm nay bà đây tốn bao nhiêu tiền dịch vụ lưu trữ không?”

Ảnh và video đều mất hết, lấy gì đòi tiền Lục Cảnh Thâm?

Lục Cảnh Thâm vốn định chờ tôi chối bay chối biến, nghe xong lời tôi, ta lập tức sững sờ.

Mặt ta thoáng chút khó tin.

“Tô Vân Hi, những bức ảnh này… thật sự là do em chụp???”

Trước mặt hắn, tôi luôn là đóa tiểu bạch hoa ngây thơ vô , yếu đuối mềm mỏng, không thể tự lo cho bản thân.

Chỉ cần đau tay một chút, đã ôm cổ ta khóc như mưa, đòi “chồng ơi thổi cho em”.

Anh ta không thể ngờ, những bức ảnh nóng bỏng kia lại do tôi chụp.

Anh ta cảm thấy như thế giới quan của mình như sụp đổ.

Nhìn biểu hiện chấn của Lục Cảnh Thâm, tôi chợt nhận ra, cuối cùng thì điều gì đến cũng đến.

Lập tức quỳ sụp xuống, cúi đầu trước quần tây của ta, thành khẩn xin lỗi.

“Lục tổng, em xin lỗi! Nhưng em thật sự không định đe dọa , đã cho em 50 triệu cùng một căn nhà khi chia tay, em rất mãn nguyện rồi! Em chụp những ảnh này chỉ để ngắm thôi, em sợ sau khi chia tay, sẽ không còn thấy khuôn mặt đẹp trai của nữa. Em cũng không biết tại sao tài khoản lại bị hack, hu hu hu!”

Lục Cảnh Thâm tức đến chóng mặt, ngã vật ra sofa, một tay ôm trán, tay kia giật giật cà vạt.

“Ảnh lan truyền khắp nơi, em bảo không biết?”

Tôi ngồi bệt xuống đất, như trời sập, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n ta, mặt áp vào đùi, dùng nước mắt như vô ướt lai quần Lục Cảnh Thâm.

“Em không biết, thật sự không biết… Em đến thế, sao có thể đưa ảnh của cho người khác xem? Bây giờ, em chỉ muốn móc mắt những kẻ đã xem ảnh ! Em thề, nếu thật sự là em , em sẽ… em sẽ cả đời không gặp lại ! Mãi mãi mất đi người em nhất!”

2

Đàn ông chó má đều thích nghe lời ngon ngọt.

Nghe xong lời tôi, Lục Cảnh Thâm thoáng chút , nhíu mày tôi.

“Em dám thề độc như ?”

Tôi khóc lóc ủy khuất, vai run rẩy.

Khóc giả đấy, trai!

“Lục tổng, phải tin em! Làm thế với em có lợi gì đâu? Dù vì những bức ảnh này mà buộc phải công khai quan hệ với em, không vui, em gì chứ? Anh biết mà, em chỉ muốn hạnh phúc, còn có cần em hay không, có ở bên em hay không, đều không quan trọng! Em vốn định, sau khi Chu đến với nhau, sẽ dùng những bức ảnh này để ngắm mỗi khi nhớ mà thôi!”

Lục Cảnh Thâm vốn định đến chất vấn, bị tôi dùng vài ba lời dỗ dành cuối cùng cũng mềm lòng.

Tôi ta đến thế, chụp vài bức ảnh thì sao?

Anh ta chỉ mất danh dự, còn tôi, mất đi của đời mình!!!

50 triệu cùng căn nhà tỷ đô, sao sánh với thân thể nóng bỏng của ta ?

Tôi khóc không thành tiếng, nước mắt như mưa.

“Không phải em, thật sự không phải em!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...