Tôi khuyên con rằng cha con chỉ thôi, không nên coi đó là thật, mà phải tự cố gắng dựa vào bản thân.
Con không nghe.
Con nghĩ rằng lý do cha con không để con quản lý công ty là vì tôi đã ngăn con ra nước ngoài, khiến ông ta nghi ngờ khả năng của con.
Chúng tôi đã cãi nhau to, và con bỏ nhà đi để sống với cha.
Chồng cũ sắp xếp cho con một vị trí phức tạp trong công ty, vì thiếu kinh nghiệm, con liên tục mắc sai lầm.
Trần Diệp – mẹ kế của con – đã nhiều lần phê bình con trước mặt mọi người, khiến con không chịu nổi và tự xin nghỉ việc.
Đó là chiêu trò quen thuộc của họ – hứa hẹn vô trách nhiệm, để khi con tưởng thật thì bày mưu khiến con tự từ bỏ.
Đây cũng là lý do tôi không muốn con tiếp quá nhiều với cha và mẹ kế.
Tôi không muốn con bị tổn thương, dù có khó khăn, tôi cũng chấp nhận.
Tôi luôn nghĩ, khi con lớn hơn, con sẽ hiểu tấm lòng của tôi.
Thậm chí sau phiên xét xử đầu tiên, tôi vẫn cố gắng kéo con trở lại đúng hướng.
Nhưng lúc này đây, tôi đã tỉnh ngộ.
Đồng An Nam thừa hưởng tính cách ích kỷ của cha mình, không thể cứu vãn.
Tôi chỉ con lớn tiếng buộc tội:
“Sau khi thi trượt, Ôn Mẫn không đồng ý để tôi ra nước ngoài mà ngay lập tức gửi tôi vào một trường luyện thi quân sự hóa.
“Tôi cầu bà ấy không gửi tôi đi luyện thi mà phải đồng ý với đề nghị của cha tôi là gửi tôi ra nước ngoài.”
Quay lại hiện thực chưa bao lâu, chồng cũ và mẹ kế của con đã đến.
Họ trách móc tôi không chăm sóc con chu đáo, từng lời đều như d.a.o cắt vào tôi.
Chồng cũ của tôi vốn là , không muốn chăm sóc con, lại luôn chỉ trích tôi.
Giờ xảy ra chuyện lớn, ông ta càng tận dụng để chỉ trích tôi nhằm xóa đi tội lỗi ngoại của mình.
Nếu là trước đây, tôi sẽ cảm thấy áy náy và im lặng.
Nhưng sau khi biết tương lai của con, tôi không còn cảm giác mắc nợ.
Tôi ngắt lời chồng cũ:
“Anh trách tôi không ngăn con ăn bánh, tôi muốn hỏi, tại sao lại gửi bánh cho con?”
Mọi người đều sững sờ.
Chồng cũ nghẹn lời, lỡ miệng :
“Tôi sao biết sẽ thật sự để nó ăn?”
Đám đông xôn xao.
Trần Diệp ở bên cạnh huých mạnh chồng cũ, ông ta lập tức đổi giọng:
“An An muốn ăn, tôi có thể không mua sao? Sao không trông con để nó ăn ít lại?”
Tôi con trên giường bệnh, hỏi:
“Con đòi ăn bánh sao?”
Đồng An Nam hét lên:
“Con đòi ăn thì sao? Mẹ biết con dễ bị tiêu chảy mà còn để con ăn hết, đó là lỗi của mẹ!
“Nếu mẹ không bắt con ở với mẹ, sao con phải sống khổ như ?
“Nếu không phải vì muốn thoát khỏi mẹ, con đâu phải học hành đến mức mắc hội chứng ruột kích thích!”
Tôi nhẫn nhịn cơn đau trong ngực, trả lời từng câu:
“Thứ nhất, con mắc hội chứng ruột kích thích là do cha con hồi nhỏ luôn mắng con trong bữa ăn, khiến con dễ bị bệnh khi căng thẳng.
“Thứ hai, con đã trưởng thành. Nếu biết ăn bánh dễ bị tiêu chảy, sao con vẫn ăn?
“Thứ ba, không phải mẹ bắt con ở với mẹ, mà là cha con không muốn nhận nuôi con.”
“Bà dối!”
“Cô gì ?”
Hai cha con cùng tôi, ánh mắt đầy giận dữ.
Tôi buồn vẫn thản nhiên :
“Không tin thì thôi. Từ giờ con ở với cha con đi.”
Trần Diệp cuống lên:
“Ôn Mẫn, con bé thành ra thế này rồi giờ lại không muốn chăm sóc nó sao?”
Tôi nhạt:
“Chẳng phải luôn muốn có một đứa con sao? Giờ An An có thể ở với hai người.
“Hơn nữa, chẳng phải Đồng Tấn luôn muốn đưa An An ra nước ngoài sao? Thi không đỗ đại học thì có gì quan trọng?”
Đồng An Nam mắt sáng lên, lại tôi với ánh mắt đầy oán hận.
Bạn thấy sao?