Trả Lại Sự Tự [...] – Chương 3

CHƯƠNG 3

Con tôi bị rối loạn tiêu hóa do áp lực và ăn uống không đúng cách.

Thậm chí không cần dùng thuốc, chỉ cần tiêu chảy qua đi và nghỉ ngơi một chút, con bé sẽ ổn.

Nhưng hôm đó là ngày thi đại học đầu tiên, môn thi đầu tiên. Con tôi không phải học sinh xuất sắc, nếu bỏ lỡ, chỉ có thể chờ thi lại năm sau.

Tôi hối hận vô cùng.

Đúng ra, tôi nên kiên quyết ngăn con ăn chiếc bánh đó, dù có phải chịu đựng hình điện giật.

Nhìn gương mặt nhợt nhạt của con, tôi muốn bước tới ôm con, bị con mạnh tay gạt ra.

Con bé hét lên, gần như mất kiểm soát:

“Tại sao mẹ lại để con ăn chiếc bánh đó?!”

Các phóng viên đứng gần đó lập tức giơ máy quay lên, biểu cảm của họ vô cảm vì đã quen với những huống như .

Giây tiếp theo, tôi lại thấy mình trong Tòa án Tương lai.

Trên màn hình lớn trước mặt, chủ tọa Hứa Nghị không biểu cảm tuyên bố:

“…Giai đoạn đầu của vụ xét xử đầu tiên đã kết thúc. Nguyên đơn, Đồng An Nam, có hài lòng với kết quả không?”

“Tôi không hài lòng!”

Một giọng gay gắt vang lên từ phía sau. Tôi quay lại và thấy một người phụ nữ trung niên với ánh mắt mệt mỏi, biểu cảm đầy oán hận.

Đây là con tôi sao?

Nhưng… đây là phiên tòa 30 năm sau, con tôi lẽ ra chỉ mới 48 tuổi, sao lại tiều tụy như ?

Không kịp nghĩ nhiều, người phụ nữ đó với vẻ tức tối :

“Chủ tọa Hứa, tôi cầu quay lại trước kỳ thi đại học và bắt buộc bà ta phải ngăn tôi ăn chiếc bánh đó.”

Lần này, tôi chắc chắn, đây chính là con tôi 30 năm sau.

Con bé tôi như một kẻ thù.

“Ôn Mẫn, tôi biết bà đang tính toán gì!

“Chính bà cho tôi biết về sự tồn tại của Tòa án Tương lai, chính bà cố ý để tôi kiện bà!

“Là bà đã khiến tôi trở thành như thế này!!!”

Khuôn mặt hung dữ của con bé trong bệnh viện trùng khớp với hình ảnh của người phụ nữ này. Tim tôi như rơi xuống đáy vực.

Giờ tôi đã hiểu, tại sao 30 năm sau, tôi lại ký tên lên giấy tờ đó một cách trang trọng như .

Không phải vì hối hận, mà là vì tuyệt vọng.

Dù tôi gì, con bé cũng sẽ oán trách tôi.

Không cho con ăn bánh là lỗi của tôi, để con ăn bánh cũng là lỗi của tôi.

30 năm sau, tôi còn khổ sở hơn. Con kiện tôi, rồi lại quay ra rằng chính tôi cố khiến con kiện mình.

Vậy tôi gì mới là đúng đây?

Chủ tọa Hứa nghiêm giọng cảnh cáo, Đồng An Nam lập tức bật khóc nức nở:

“Chủ tọa Hứa, tôi đã bị Ôn Mẫn lừa dối, ông nhất định phải giúp tôi.”

Hứa Nghị vẫn giữ vẻ lạnh lùng:

“Cô ấy đã lừa điều gì?”

“Bà ta lừa tôi ký vào đơn xin xét xử, khiến tôi…”

“Cô Đồng An Nam!” Giọng chủ tọa Hứa cao hơn. “Tôi nhắc rằng đã ký vào bản cam kết tự nguyện xin xét xử.”

“Nhưng tôi…”

“Chúng tôi còn có video ghi lại xác nhận bằng lời của .”

“Không phải ý tôi là…”

“Nếu giờ thay đổi ý kiến, chúng tôi sẽ khởi tố vì tội khinh thường pháp luật.”

Đồng An Nam của 30 năm sau im lặng, sau đó, với vẻ bất mãn, :

“Vậy tôi cầu tiếp tục xét xử.”

Dù sự kiện quan trọng đã thay đổi, Đồng An Nam vẫn kiên quyết tiếp tục cáo buộc tôi.

Từ tài liệu mới cập nhật, tôi biết rằng sau khi con thi trượt đại học, chồng cũ của tôi đề nghị gửi con ra nước ngoài du học, tôi không đồng ý.

Thay vào đó, tôi liên hệ một trường luyện thi tốt nhất để con ôn tập và năm sau đỗ vào một trường đại học danh tiếng.

Tuy nhiên, chồng cũ liên tục rằng sẽ giao công ty cho con, khiến con không còn tâm trí thi lên cao học hay tìm việc .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...