Nhưng ngay sau đó, khung cảnh xung quanh tôi biến thành nhà mình.
Tôi bắt đầu hoang mang. Có lẽ vì quá căng thẳng, tôi mới gặp ảo giác vừa rồi.
Điện thoại rung lên, một tin nhắn từ số lạ hiện ra, giới thiệu về “dây chuyền trừng ”.
Tôi nhận ra trên cổ mình có một sợi dây bạc lạnh lẽo, tồn tại rất rõ ràng.
Dưới phần giới thiệu còn đính kèm cam kết của tôi 30 năm sau, tự nguyện đeo món đồ này.
Vậy là, những điều vừa xảy ra không phải ảo giác.
Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, lòng nặng trĩu.
Làm sao mẹ con tôi lại trở thành kẻ thù thế này? Tôi rốt cuộc đã sai điều gì?
Tôi bước vào phòng con , gương mặt bình yên khi ngủ của con, lòng ngổn ngang.
Theo tài liệu, lúc này con đã oán giận tôi vì tôi ít cho con đến thăm cha và cho con biết việc cha con ngoại .
Tôi chỉ muốn bảo vệ con, giúp con nhận ra bản chất của cha và mẹ kế, để không bị họ lợi dụng.
Còn chiếc bánh kia, tôi nghi ngờ đó là do mẹ kế cố gửi đến.
Chính bà ta đã hoại gia đình tôi, lại căm ghét tôi, không muốn tôi sống yên ổn.
Dù bà ta hiện giờ là bà Đồng, sống sung túc, vì con trai không ra gì nên không muốn con tôi đỗ đại học.
Tòa án Tương lai tôi không ngăn cản con ăn bánh.
Nhưng sao tôi có thể trơ mắt con ăn bánh, biết rõ con sẽ bị tiêu chảy và ảnh hưởng đến kỳ thi chứ?
Vậy nên, nếu ngày mai chồng cũ thật sự gửi bánh kem đến, tôi vẫn sẽ ngăn cản.
Tôi sẽ giải thích rõ ràng với con, chắc con sẽ hiểu.
Vừa nghĩ đến đây, cổ tôi đột nhiên đau nhói, cơn đau lan khắp cơ thể.
————–
Số lạ lại gửi tin nhắn, cảnh báo tôi không có ý định ngăn cản con.
Đây chỉ là mức đau cấp độ một, nếu tái phạm, cơn đau sẽ tăng dần.
Phía dưới là chữ ký của tôi 30 năm sau, đồng ý chịu hình .
Tôi không còn tâm trí để ngạc nhiên về sự phát triển của công nghệ, chỉ sững sờ chữ ký của mình.
Tôi hiếm khi ký tên một cách tỉ mỉ như , lần cuối cùng có lẽ là lúc ly hôn chồng cũ cách đây hơn mười năm.
Khi đó, tôi quá tức giận, tay run rẩy, phải viết tên mình như một đứa trẻ tập viết.
Không biết 30 năm sau, tôi ký vào bản cam kết chịu trong tâm trạng thế nào.
Nhưng chắc chắn rằng lúc đó, tôi cảm thấy rất nặng nề.
Có lẽ tôi thật sự đã như con , nhân danh để độc đoán, hủy cuộc đời con.
Ngày hôm sau, chồng cũ thật sự gửi bánh đến.
Là bánh của thương hiệu nổi tiếng, nhỏ có giá trị.
Tôi tự trấn an mình, bánh của thương hiệu này đảm bảo chất lượng, có lẽ con ăn sẽ không sao.
Hơn nữa, con ăn sớm thì sẽ tiêu hóa sớm, không ảnh hưởng đến ngày mai.
“Con ăn chứ, mẹ?”
Câu hỏi dè dặt của con kéo tôi về thực tại.
Tôi hơi bất ngờ. Gần đây con thường cáu gắt vì áp lực thi cử, đã lâu không hỏi ý kiến tôi như thế này.
“Tất nhiên.” Tôi cố gắng . “Con muốn ăn thì cứ ăn.”
Con ngây người trong giây lát, rồi vui vẻ mở hộp bánh.
“Tốt quá! Con còn tưởng mẹ sẽ không cho con ăn.”
Con cắt bánh, chụp ảnh, rồi hào hứng ăn ngon lành.
Nhìn con, lòng tôi đầy cảm .
Nếu không cho con ăn, con sẽ thất vọng biết bao.
Có lẽ việc tôi cấm cản con ăn bánh trước đây thực sự là sai.
Sau đó, tâm trạng con rõ ràng thoải mái hơn trước, thậm chí còn ngồi chuyện vui vẻ với tôi.
Nhưng khi tôi tưởng mọi việc đang ổn, con lại bị đau bụng dữ dội ngay trong kỳ thi và phải nhập viện cấp cứu.
Bạn thấy sao?