Trả Lại Cuộc Đời [...] – Chương 2

Chương 2

3

Ba tôi trở về, thấy đúng cảnh tượng đó.

Tôi tựa vào sofa ăn vặt, còn mẹ tôi cùng ba người kia thì ôm nhau khóc rấm rứt ở một bên.

Ông ấy run môi, rõ ràng là choáng váng vì cảnh trước mắt.

Vừa thấy ba tôi bước vào, Tống Trăn Trăn lập tức òa lên khóc lớn.

Tất nhiên, ba tôi không phải hạng người như Tống Diễn.

Ông sầm mặt, tát tôi một cái nảy lửa, quát tôi cút vào thư phòng quỳ xuống.

Tôi không chịu, bản tính nổi loạn bùng lên như mọc cao tận mét tám:

“Ông không thương tôi thì sinh tôi ra gì?! Nếu hôm nay không đánh chết tôi, thì đợi đến lúc ông già rồi, tôi sẽ rút ống thở của ông, rải tro cốt mấy người luôn!”

Ba tôi tức đến mức tay run bần bật, như thể sắp lăn ra ngất đến nơi.

Ông rút lấy roi mây, đánh tôi một trận nên thân.

Tôi liếc thấy ánh mắt đắc ý của Tống Trăn Trăn.

Làm sao đây, lại muốn phát điên rồi.

Tôi cố gắng đè nén cơn bốc hỏa trong lòng.

Hôm sau, tôi cố ý mặc áo dài tay tới trường.

Phải biết rằng giờ là giữa mùa hè, trời nóng như thiêu.

Trong mắt chủ nhiệm, tôi luôn là học sinh ngoan ngoãn, vừa thấy tôi như , phản ứng đầu tiên là chắc chắn có chuyện.

Tôi lưỡng lự không chịu cởi áo, cuối cùng bị nửa khuyên nửa ép, tôi đành gỡ áo khoác ra — vừa cởi xong, tôi òa lên khóc.

Vừa khóc vừa : “Em không sao đâu ạ, đừng hỏi nữa…”

Cô chủ nhiệm thấy vết bầm tím chi chít trên người tôi, ôm lấy tôi mà khóc còn dữ hơn tôi.

Cô lập tức báo công an.

Khoảnh khắc ấy, tôi như thấy hào quang thiên sứ tỏa sáng trên đầu .

Cô ấy! Chính là ân nhân của tôi!

Tôi thề sẽ học thật giỏi để đền đáp ơn nghĩa lớn lao này!

Ba tôi là một doanh nhân có tiếng trong vùng, nếu để lộ chuyện bạo hành trẻ vị thành niên, công ty ông khỏi cần mở nữa.

Chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước miếng thôi cũng đủ dìm chết ông rồi.

Thế nên tôi chẳng lo ông dám gì tôi cả.

Khi bị đưa vào đồn cảnh sát, ba tôi mặt mũi ngơ ngác, không thể tin nổi những gì mình nghe thấy.

Mặt ông xanh mét, tím tái, tôi còn sợ ông ngất lăn tại chỗ luôn.

Mẹ tôi thì tôi đầy thất vọng:

“Diêu Diêu, sao con lại thành ra thế này? Ba mẹ có lỗi gì với con, mà con lại ra chuyện như ?!”

Tôi núp sau lưng chủ nhiệm, khóc như thể cả nhà tôi vừa mới chết hết:

“Tất cả đều là lỗi của con, con không nên học giỏi hơn chị, khiến chị buồn… Mẹ ơi, mẹ đừng giận con mà… sau này con không dám nữa đâu, mẹ đừng để ba đánh con…”

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người có mặt đều đổ dồn sang mẹ tôi, đầy nghi ngờ.

Đặc biệt là chủ nhiệm của tôi, sắc mặt thay đổi rõ rệt.

Mặt mẹ tôi lúc trắng bệch, lúc xanh lè, không nổi câu nào.

Chuyện này cuối cùng kết thúc bằng việc ba mẹ tôi phải ký cam kết tại đồn cảnh sát.

Lúc ra về, tôi ra vẻ sợ sệt, khiến chủ nhiệm càng thương tôi hơn. Cô xoa đầu tôi, nhẹ giọng bảo:

“Diêu Diêu à, có chuyện gì cứ gọi cho , mai đợi con ở trường nhé.”

Câu đó, cho ba mẹ tôi nghe.

4

Mẹ tôi vừa ra khỏi đồn công an đã bắt đầu khóc, bộ dáng như trời sắp sập đến nơi.

Tôi không nhịn chọt một câu:

“Khóc khóc khóc, ba tôi còn chưa chết đâu. Mẹ khóc kiểu này, cái nhà này sớm muộn gì cũng bị nước mắt mẹ sập luôn đấy.”

Lúc này Tống Diễn từ trên lầu cà nhắc bước xuống, vừa thấy tôi thì mặt lập tức tái đi, bản năng lùi về sau nửa bước.

Ba tôi ngồi trên sofa, sắc mặt âm trầm tôi:

“Diêu Diêu, con có biết mình đang gì không?!”

Ông ta không dám tay với tôi nữa rồi.

Tôi khoanh tay trước ngực, đứng trên cao xuống:

“Ông đang chất vấn tôi đấy à?”

Từ nhỏ đến lớn, tính tốt của họ đều dành cả cho Tống Trăn Trăn, còn với tôi thì toàn là mắng mỏ khắt khe.

Đã không thương thì sinh tôi ra gì?

Tôi cần gì đâu — chỉ là một sự công bằng thôi mà.

Ba tôi im lặng thật lâu mới mở miệng, giọng điệu còn cân nhắc từng chút:

“Nói đi, con muốn cái gì?”

“Rất đơn giản. Trước kỳ thi đại học, bảo con trai con cưng của ông đừng đến dây dưa với tôi nữa. Nếu họ cố tìm tôi sự, đừng trách tôi không khách sáo.”

“Với cả, đưa chìa khóa căn hộ gần trường cho tôi, tôi muốn dọn ra ngoài ở.”

Tôi chẳng sợ ông ta không đồng ý.

Ông là loại người coi trọng cái gọi là hòa thuận gia đình.

Đặc biệt là không thể để người ngoài biết Tống Trăn Trăn sống khổ ở nhà tôi.

Bằng không, ông ta đã chẳng ngơ chuyện tôi bị ức hiếp bao năm qua.

Nghe xong cầu của tôi, ba tôi hơi sững người, có vẻ không ngờ lại đơn giản thế.

“Được. Ba sẽ một giúp việc chăm sóc con.”

Dù gì tôi vẫn là con ruột của ông ta.

Về ăn ở sinh hoạt, ông sẽ không để tôi thiệt.

Nhưng Tống Diễn trên lầu không chịu:

“Ba! Chẳng phải ba đã căn hộ đó để quà trưởng thành cho Trăn Trăn sao?! Ba đưa cho Diêu Diêu rồi Trăn Trăn thì sao?!”

Vừa nghe xong câu đó, tôi lập tức trừng mắt hắn.

Ba bước sải hai bậc, tôi lao thẳng lên túm cổ áo hắn lại.

Tống Diễn mặt trắng bệch, định quay đầu bỏ chạy lên lầu thì bị tôi túm chặt.

Tôi đè hắn ra ngay cầu thang, tẩn một trận nên thân, giúp hắn hồi tưởng lại cảm giác bị đánh ngày hôm qua.

Tát mặt, cấu mắt, giật tóc, gào rú như khỉ.

“Dựa vào cái gì mà đưa cho ta?! Tôi không phải em chắc?!”

“Còn hỏi ta thì sao? Cái nhà này ai mà không chiều ta?!”

“Tôi là đứa con ruột mà y như đứa mồ côi có cha mẹ!”

Càng nghĩ tôi càng giận, dứt tay khỏi hắn, lao vào bếp rút con dao phay.

“Tôi sẽ chém chết Tống Trăn Trăn ngay bây giờ! Sau đó quay lại xử lý từng người một! Chết chung hết là xong chuyện!”

Tại sao họ lại đối xử với tôi như thế?

Tôi sinh ra để bàn đạp cho Tống Trăn Trăn chắc?!

Đáng chết! Tất cả bọn họ đều đáng chết!

Mẹ tôi thấy tôi như khóc to hơn, không dám tiến lên cản.

Ba tôi bị tôi dọa cho tái mét, giọng run run:

“Diêu Diêu, có gì từ từ . Con bỏ dao xuống trước đã…”

“Anh con đầu óc có vấn đề, con đừng chấp nhặt với nó. Ba đã sẽ đưa căn hộ cho con thì nhất định là của con.”

Tôi nghe , mắt sáng lên:

“Đấy! Tôi đã bảo hắn là đồ đầu óc có vấn đề mà!”

Tống Diễn đang nằm thoi thóp dưới đất nghe đến đó thì trợn trắng mắt ngất xỉu.

Còn Tống Trăn Trăn trên lầu từ đầu đến cuối không dám ló mặt ra.

Trước kia tôi cứ lùi mãi, mới để bọn họ mặc sức giẫm đạp lên giới hạn của tôi.

Bây giờ thì tốt rồi.

Điên xong thấy sảng khoái hơn hẳn.

Tôi vừa hát vừa đi lên phòng dọn đồ.

Ở cái nhà này, tôi không còn trông mong gì vào thân nữa.

Chỉ mong bọn họ — đừng chọc vào tôi.

Ai cũng đừng chọc vào tôi!

Nhưng tôi không ngờ đến mức như rồi mà Tống Trăn Trăn còn dám giở trò.

Hôm sau đến trường, tôi thấy rất nhiều người tôi với ánh mắt kỳ quái.

Bọn họ xì xào bàn tán sau lưng.

Tôi chịu không?

Không.

Tôi tiện tay túm lấy một đứa:

“Sao thế? Đứt dây thanh quản hết rồi à? Có gì to mồm ra xem nào?”

Đứa kia bị tôi dọa sợ đến run người, cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của tôi, lắp bắp :

“Mọi người đều cậu bị bệnh thần kinh… ở nhà đánh cả bố mẹ ruột, trai chị đều suýt bị cậu đánh vào viện…”

Tôi: “?”

Vừa nghe đã biết là do Tống Trăn Trăn tung tin.

Tôi lôi thẳng người đó tới lớp của Tống Trăn Trăn:

“Đi, chị dẫn em đi xem náo nhiệt.”

Lúc này Tống Trăn Trăn đang ngồi tại chỗ, giả vờ đáng thương khoe vết thương.

Tôi bước tới, hất tung bàn ta.

Mặt Tống Trăn Trăn tái xanh, tủi thân quanh, ra vẻ bị bắt nạt.

Tôi thì chẳng quen chiều loại người này.

Túm cổ áo ta kéo ra cửa:

“Cô đi rêu rao tôi bị thần kinh đúng không?!”

Mấy đứa ta muốn xông tới can ngăn.

Tôi giật mạnh tóc Tống Trăn Trăn:

“Đứa nào dám tới tôi nó đấy. Không phải tôi bị bệnh à? Tôi đánh người không cần chịu trách nhiệm đâu.”

Người vây xem ngày càng nhiều, dù gì chuyện hai chị em nhà giàu đánh nhau cũng rất có tính giải trí.

Tôi gào to, tay càng siết chặt:

“Mọi người xem đi! Nhà tôi nuôi Tống Trăn Trăn mười mấy năm, giờ ta đi khắp nơi bịa chuyện tôi – con ruột nhà họ Tống – bị tâm thần.”

“Tôi đánh ta thì sao? Cô ta học dốt, suốt ngày khóc lóc bắt tôi không học giỏi hơn, cái gì của tôi cũng cướp, bây giờ đến ba mẹ tôi cũng muốn cướp nốt! Dựa vào cái gì?!”

Tống Trăn Trăn đau đến vặn vẹo, nước mắt lăn dài:

“Không phải đâu, Diêu Diêu, sao em lại chị như ? Ở nhà em đánh chị, mắng chị, chị cũng chẳng trách em… chị chỉ là con nuôi, sao dám gì có lỗi với em…”

Nghe đến đây tôi chịu hết nổi rồi.

Nhưng đang ở trường, tôi cũng không muốn điên lên trước mặt đám “hoa của Tổ quốc”, dọa mấy đứa nhỏ thì không hay.

Tôi túm lấy cổ áo ta, từ đầu đến chân:

“Tự nghe lại xem cũng tin à? Cái vòng tay, cái váy mặc đều là hàng mới nhất.”

“Cái thằng đầu óc có vấn đề kia ngày nào cũng đưa đón đi học, ai mà chẳng biết? Không phải khoe khoang có một ông trai siêu mê muội em sao? Sao giờ giả vờ mất trí nhớ rồi?”

“Hắn có từng đón tôi lần nào không? Ai thấy chưa? Hả?!”

“Câm rồi à? Mồm ngày thường lắm lời lắm cơ mà?!”

Xung quanh bắt đầu xì xào chỉ trỏ.

Ai cũng sốc vì biết Tống Trăn Trăn chỉ là con nuôi của nhà họ Tống.

Hơn nữa còn ép uổng con ruột nhà người ta.

Tống Trăn Trăn chưa từng bị mỉa mai đến thế bao giờ.

Cô ta rú lên một tiếng, đẩy tôi ra rồi bỏ chạy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...