Nhưng tôi từ nhỏ đã dạy con, ăn cơm thì chỉ gắp bên phía mình, phải chừa phần cho người khác.
Vì thế, tất cả món ăn trên bàn, chúng tôi chỉ gắp ở một bên.
Bỗng nhiên, bé kia dùng đũa gõ vào cái bát rỗng, vừa khóc vừa :
“Con muốn ăn cơm, muốn ăn sườn! Nữu Nữu đói!”
Lúc này Trình Kiến Quân mới nhận ra hai mẹ con Tô Tuệ Nga chưa có gì trong bát, mặt lập tức nhăn lại:
“Sao hai người chưa ăn?”
Tô Tuệ Nga sắc mặt tái nhợt, cố gượng :
“Cơm hết rồi, cứ ăn đi. Em với Nữu Nữu uống nước sôi cũng .”
Trình Kiến Quân lập tức xót xa, định chia cơm của mình cho hai mẹ con ta.
Nhưng Tô Tuệ Nga ngăn lại:
“Anh đi vất vả cả ngày, không ăn no sao . Em chỉ là người rảnh rỗi, nhịn một bữa cũng chẳng sao… chỉ là Nữu Nữu…”
Cô ta tới đó thì dừng lại, cố gượng rồi bế Nữu Nữu lên:
“Em đưa con ra sân xem phim chiếu ngoài trời, nó sẽ không quấy nữa. Anh ăn đi, đừng bận tâm đến bọn em.”
Con trai tôi ăn xong hai miếng sườn, cũng biết kiềm chế không lấy thêm, ngước mắt tò mò tôi:
“Mẹ ơi, phim chiếu ngoài trời là gì ? Đinh Đang cũng muốn xem!”
Cả người Tô Tuệ Nga cứng đờ, sắc mặt Trình Kiến Quân cũng trở nên khó coi.
Tô Tuệ Nga quay lưng bước ra ngoài, ở cửa còn xịt nước hoa chống muỗi cho Nữu Nữu.
Trình Kiến Quân im lặng hồi lâu, khó xử tôi:
“Thanh Chi… mấy người tính khi nào thì về lại?”
3
Tôi ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của ta.
“Tôi quyết định ở lại. Không đi đâu cả.”
“Cái gì? Không đi nữa?”
Trình Kiến Quân không nén nổi kinh ngạc, quay đầu liếc về phía cửa. Tô Tuệ Nga bế Nữu Nữu lên, vội vàng bước ra ngoài rồi rầm một tiếng đóng sập cửa lại.
Anh ta theo bản năng gọi: “Tuệ Nga!”
Trình Kiến Quân quay lại, sắc mặt không mấy dễ .
“Thanh Chi, em đừng loạn nữa. Anh đang chuẩn bị thăng chức, giờ không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào.”
“Em đưa mẹ và Đinh Đang về trước đi, đợi —”
Tôi ném mạnh đôi đũa xuống bàn, cắt ngang lời ta.
“Đợi đợi đợi, Trình Kiến Quân, mẹ kiếp quên rồi à, đã từng gì!”
“Anh đợi tôi sinh con xong sẽ đến đón mẹ con tôi. Kết quả là suốt bốn năm qua, ngay cả một bức thư cũng không có! Tôi còn tưởng đã chết ở trong quân đội rồi!”
Trình Kiến Quân cũng bắt đầu bực.
“Sao em chuyện thô lỗ như ? Không còn tí dáng vẻ của người có học nữa.”
Tôi đã nhẫn nhịn quá nhiều rồi. Bốn năm uất ức và khổ cực đâu phải chỉ vài lời nặng nhẹ là hết .
“Trình Kiến Quân, có biết bốn năm qua mẹ con tôi đã sống thế nào không?”
“Năm đầu tiên, tôi bụng mang dạ chửa vẫn phải quán xuyến cả nhà, vừa mang thai vừa đi gặt hái, suýt chút nữa chết khi sinh!”
“Năm thứ hai mất mùa, không thu hoạch gì, ngày nào tôi với mẹ cũng phải lên núi đào rau dại mà sống, mẹ bệnh cũng không dám đi bệnh viện!”
“Năm thứ ba, bệnh mẹ không gắng nổi nữa, tôi phải bán máu để lo viện phí!”
“Giờ con trai đang ốm, tôi không mua nổi thuốc, vừa mới đến đây đã muốn đuổi chúng tôi đi. Anh muốn dồn chúng tôi vào chỗ chết sao?!”
Tôi mỗi câu, sắc mặt ta lại trắng thêm một phần.
“Sao có thể đến mức phải ăn rau dại, không có tiền khám bệnh? Mỗi tháng đều gửi tiền cho em mà?”
Tôi trừng mắt ta:
“Anh gửi lúc nào? Bao giờ gửi? Gửi cho ai?”
Đúng lúc đó, Tô Tuệ Nga bế Nữu Nữu quay về, cả người ướt sũng, trông yếu ớt đáng thương.
Cô ta cố gượng nở nụ :
“Bên ngoài mưa rồi. Mọi người ăn xong chưa? Để em rửa bát.”
Trình Kiến Quân như sực nhớ ra điều gì, kéo cổ tay ta lại, hỏi:
“Tuệ Nga, tiền bảo em gửi cho Thanh Chi mỗi tháng đâu? Sao ấy không nhận ?”
Tô Tuệ Nga nghe , nước mắt liền lăn xuống má.
“Kiến Quân, là em có lỗi với chị Thanh Chi. Lúc đó em đang mang thai, người nặng nề không muốn ra ngoài, định vài hôm nữa gửi.”
“Nhưng trùng lúc đó bị thương khi huấn luyện, cần bồi bổ cơ thể, nên em đã tiêu hết số tiền ấy… Sau đó thì… em quên mất…”
“Là em sai rồi. Em sẽ lập tức dẫn Nữu Nữu rời đi, không quấy rầy gia đình đoàn tụ nữa.”
Tôi càng nghe càng giận, không thể nhịn nữa.
Bạn thấy sao?