Trả Lại Con Cho [...] – Chương 4

Chương 4

10

Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, vội vàng gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra hình.

Bác sĩ xem xét xong, giọng nặng nề:

“Cô Thẩm, người phụ nữ này đã mang thai, đáng tiếc là cú ngã vừa rồi quá mạnh, đứa bé… e rằng không giữ nữa.”

Diệp Thanh Uyển ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm chặt bụng, gương mặt nhăn nhúm vì đau đớn:

“Đứa trẻ… con tôi… không còn nữa rồi…”

Càng không thể chấp nhận chính là người đang đứng bên cạnh – Đoạn Hoài Xuyên.

“Thanh Uyển, em không sao chứ? Thanh Uyển…”

Anh ta hoảng hốt bế ta lên, định chạy ra ngoài, vừa thấy tôi, lại do dự.

Anh ta biết rõ, nếu hôm nay rời đi cùng Diệp Thanh Uyển, tôi tuyệt đối sẽ không để lại cho ta bất kỳ cơ hội nào.

Tất cả những mưu tính, toàn bộ những gì ta có bây giờ, đều sẽ bị tôi thu lại sạch sẽ.

Đoạn Hoài Xuyên cắn răng, cuối cùng vẫn đặt ta xuống, đôi mắt đầy áy náy:

“Xin lỗi, Thanh Uyển… đứa bé mất là lỗi của .

Có gì em cứ trút lên người đi…

Anh thật sự không thể đánh mất tất cả mọi thứ hiện tại.

Anh… đã phải cố gắng bao nhiêu mới đi đến ngày hôm nay, em tha cho đi…”

Diệp Thanh Uyển lặng lẽ ta, như vừa tỉnh mộng:

“Đoạn Hoài Xuyên, đúng là chỉ biết đến bản thân.

Tôi không nên tin lời hứa của , càng không nên… giữ lại .

Anh đi mà chôn cùng với đứa con của chúng ta đi!”

Vừa dứt lời, Diệp Thanh Uyển bất ngờ rút ra từ người một con dao mổ, đâm thẳng vào mạch cổ của Đoạn Hoài Xuyên.

Máu tươi phun ra, bắn đầy lên mặt Diệp Thanh Uyển, kèm theo nụ vặn vẹo đáng sợ của ta, cảnh tượng lúc này khiến tất cả mọi người rùng mình khiếp đảm.

Đám đông xung quanh hoảng loạn lùi hết về phía sau.

Đoạn Hoài Xuyên miệng mấp máy, cố gắng gì đó, không thốt nên lời.

Anh ta ngoảnh đầu, ánh mắt đầy bất cam về phía tôi.

Tôi chỉ thản nhiên đáp lại bằng một ánh lãnh đạm, không mang theo chút cảm nào.

Đoạn Hoài Xuyên không chờ đến lúc cảnh sát đến, cuối cùng chết ngay trong vòng tay của Diệp Thanh Uyển.

Lúc này, Diệp Thanh Uyển rút dao ra khỏi cổ ta, quay đầu lại tôi, khùng khục như dã thú bị thương, miệng lẩm bẩm không ngừng:

“Thẩm Thời Nghi… tại sao lại có thể dễ dàng có mọi thứ?

Cô có biết không…

chính vì có gia thế vững vàng, nên Đoạn Hoài Xuyên mới không ngần ngại vứt bỏ tôi, chọn !

Nếu không có , tôi và ấy đã có thể hạnh phúc biết bao nhiêu!

Cô không nên xuất hiện, Thẩm Thời Nghi…

Cô không nên cướp Đoạn Hoài Xuyên khỏi tôi!!”

Diệp Thanh Uyển hoàn toàn mất kiểm soát, dù trên người máu me đầm đìa, ta dường như chẳng cảm thấy đau đớn gì, mắt đỏ ngầu, điên dại lao về phía tôi, trên tay vẫn cầm con dao mổ nhuốm máu, khiến tất cả mọi người trên đường đều khiếp sợ né tránh.

Ngay lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên.

Cửa hội trường bật mở, cảnh sát ập vào, khống chế Diệp Thanh Uyển tại chỗ.

Lúc ấy, tôi mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

11

Diệp Thanh Uyển người ngay tại hiện trường, cuối cùng bị tuyên án tử hình, thi hành lập tức.

Tôi còn chưa kịp chính thức ly hôn với Đoạn Hoài Xuyên, thi thể của ta vẫn do tôi đứng ra xử lý.

Tôi để trợ lý báo tin cho gia đình ta.

Mẹ chồng tôi sau khi biết tin con trai chết, điên cuồng lao đến, gào thét đòi mạng tôi:

“Con đĩ kia! Chính mày chết con trai tao!

Tại sao người chết không phải là mày?

Tao sẽ kiện mày! Mày phải đền mạng cho con tao!!”

Tôi lạnh:

“Kiện tôi? Kiện cái gì?”

Tôi chằm chằm bà ta, từ trên xuống dưới, toàn thân mặc đồ hiệu, tay đeo chiếc nhẫn ngọc to bằng quả trứng chim bồ câu, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay.

Tôi liếc bà ta một cái đầy khinh bỉ:

“Con trai bà đã những chuyện gì, trong lòng bà không rõ sao?

Huống hồ, người ta, chính là con tiểu tam mà bà luôn ra sức bao che đấy!

Bà ăn của tôi, mặc của tôi, giờ lại quay sang đổ lỗi cho tôi?

Bà lấy đâu ra mặt mũi ?”

Tôi hờ hững tiếp:

“Lần này gọi bà đến, chỉ để thông báo rằng –

con trai bà chết rồi.

Toàn bộ tài sản thừa kế của ta, với tư cách là vợ hợp pháp, tôi là người duy nhất hưởng.

Còn đứa con trong bụng tôi, bà không có một chút quan hệ nào cả.

Còn mấy món bà đang mang trên người –

ơn trả lại hết cho tôi.”

“Dựa vào đâu?! Đồ đê tiện!!”

Bà ta gào rú, ôm chặt lấy đống vàng bạc đá quý trên người.

Tôi ra hiệu cho vệ sĩ ra tay, tịch thu toàn bộ rồi quay người rời đi, chỉ để lại mẹ chồng tôi lăn lộn gào khóc trên mặt đất, ngực dậm chân, không gì.

Xử lý xong tất cả, tôi quay trở lại căn nhà đã sống suốt tám năm, những đồ vật quen thuộc xung quanh, cảm giác như đã cách mấy đời.

________________________________________

12

Lúc quen Đoạn Hoài Xuyên, chúng tôi còn là những người trẻ non nớt.

Anh ta từng vì một sản phụ không đủ tiền viện phí, móc tiền túi ra chi trả toàn bộ, khi đó ta rất lương thiện, không có chút vụ lợi nào.

Tôi cũng vì lòng tốt của ta mà rung , dần dần tiến vào mối quan hệ với ta.

Dù bị nhiều người ngăn cản, Đoạn Hoài Xuyên luôn kiên định với tôi:

“Cả đời này chỉ một mình Thẩm Thời Nghi, nếu phản bội, sẽ bị trời đánh, chết không toàn thây!”

Sau khi kết hôn, Đoạn Hoài Xuyên đối xử với tôi rất tốt, càng ngày càng có chí tiến thủ.

Nhưng đồng thời, ta cũng bắt đầu ngoại .

Tôi lật xem từng tấm ảnh, từng đoạn tin nhắn trong điện thoại ta, trong lòng ngổn ngang không tả nổi.

Kết hôn tám năm, ta ngoại suốt năm năm.

Thậm chí chỉ cách đây một tháng, khi tôi mang thai sáu tháng, bạch nguyệt quang của Đoạn Hoài Xuyên… cũng đang mang thai.

Đoạn Hoài Xuyên từ lâu đã không còn cảm với tôi.

Điều ta muốn, là đứa con do bạch nguyệt quang sinh ra.

Nhưng ta cũng không muốn mất tôi –

một điểm tựa vững chắc.

Thế là, ta lập mưu.

Tìm đến một nhà thôi miên, khiến Diệp Thanh Uyển tin rằng

chỉ có hiến tế thai nhi mới xua đuổi “con quỷ” trong tâm trí ta.

Đứa con của tôi – trở thành “liều thuốc cứu rỗi” tinh thần cho ta.

Như , Diệp Thanh Uyển sẽ không còn muốn hoại cuộc hôn nhân của chúng tôi, mà ngược lại, còn mong tôi sớm mang thai.

Đợi đến khi đứa bé gần sinh, Đoạn Hoài Xuyên và Diệp Thanh Uyển sẽ dựa vào chức vụ trong bệnh viện

con tôi một cách hợp pháp.

Tôi – cũng sẽ chết trong “tai biến sản khoa”, trở thành người mang bệnh chết trong uất ức.

Anh ta sẽ không mất gì, mà còn chiếm trọn gia tài nhà họ Thẩm, biến chúng thành của riêng.

Tôi nhớ đến khoảnh khắc Đoạn Hoài Xuyên nhẹ nhàng cúi xuống nhặt tờ siêu âm giúp tôi, giả vờ ân cần đỡ lấy cơ thể nặng nề của tôi…

Nhưng kiếp này, ta đã không thể chết con tôi.

Kế hoạch tan thành mây khói.

Diệp Thanh Uyển không thể chờ đợi lâu hơn nữa với căn bệnh tinh thần nặng dần, nên ta liều lĩnh tung scandal của tôi ra trước, muốn ép tôi thân bại danh liệt, cúi đầu trước ta.

Nhưng ta không ngờ rằng, tôi đã sớm chuẩn bị đầy đủ mọi đối sách.

Tất cả những thứ ta nghĩ đã giấu rất kỹ, đều bị tôi lần lượt phơi bày.

Và cuối cùng, đúng như lời thề độc năm xưa ta từng – chết không nhắm mắt.

Tôi nhớ lại ánh mắt ân hận và sợ hãi của ta trước khi chết, mọi hận thù từ kiếp trước, cũng theo đó mà tan biến.

Tôi gom lại tất cả đồ đạc của Đoạn Hoài Xuyên, dọn dẹp từng chút một.

Dưới gầm giường, tôi phát hiện chiếc hộp nhỏ ta giấu kỹ, bên trong là chiếc nhẫn thủ công đầu tiên tôi từng tặng ta, trên đó khắc tên của hai chúng tôi.

Tôi thẳng tay ném nó vào thùng rác, rồi nhẹ nhàng áp tay lên bụng mình.

Kiếp này, cuối cùng tôi cũng có thể sống tốt, cùng với đứa con của mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...