7
Ta và Hồng Thự cố kéo Tạ Chương lên giường.
Mấy năm nay, hắn béo lên nhiều, hồi trẻ vốn là một người cao lớn tuấn, nay lại trở thành một kẻ to béo, nhờn nhợt.
Thật là khổ cho hai chúng ta, vừa kéo vừa đẩy.
Trong lúc kéo, Hồng Thự vô lật ghế, khiến Tạ Chỉ Doanh ngã mạnh xuống đất, chiếc áo choàng trượt xuống, để lộ khuôn mặt tái nhợt xám xịt của nàng.
“À… à…”
Trong miệng Tạ Chiêu phát ra tiếng rên vô thức, muốn gọi lại không thể thành tiếng, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt tràn đầy.
Ta dỗ dành hắn: “A Doanh chỉ đang ngủ thôi, lát nữa ta sẽ đỡ nó lên lại.”
Thấy hắn trừng mắt ta, ta biết hắn đang lo lắng về Tạ Chiêu.
Ta tốt bụng bảo hắn.
“Ngươi muốn biết A Chiêu ở đâu à?”
“Kìa, trong chậu hoa bên đó, chẳng phải là đứa con ngoan của ngươi đang nằm đó sao?”
“Cả gia đình chúng ta phải đoàn tụ trọn vẹn mới tốt chứ nhỉ!”
Ta và Hồng Thự cùng nhau đặt Tạ Chương lên giường, dùng dây thừng trói bốn chi hắn lại.
Con trai và con của hắn đều ở bên cạnh hắn, đoàn viên hạnh phúc.
“Ngươi Hoàng đế, chính sự bận rộn, đã bao lâu rồi không cùng các con ở bên nhau?”
“Hiện giờ cũng sắp đến Tết, nên nghỉ ngơi một chút, chúng ta cùng trò chuyện tâm .”
Hồng Thự cũng : “Phải đó Bệ hạ, nếu như phu quân và con nô tỳ không chết, thì giờ nô tỳ cũng có thể giống như các người .”
“Chỉ tiếc, phu quân nô tỳ không biết đường, năm xưa va chạm với xe của Thái tử.”
“Bị Thái tử kéo đi cả mấy dặm, khi nô tỳ tìm , thì nửa thân người đã bị mài mòn hết.”
“Còn đứa con của nô tỳ, muốn cứu cha nó, chạy theo sau xe, rồi bị ngựa giẫm chếc.”
“Ngươi xem, họ sao mà ngu ngốc đến thế? Đúng là đáng thương mà!”
Nhìn ánh mắt Tạ Chương mở to đầy sợ hãi, ta mắng hắn: “Được rồi, chuyện đã bao nhiêu năm rồi còn đem ra kể.”
“Năm xưa con của bản cung, Mặc nhi, chẳng phải là bị Tạ Chiêu giả bệnh để ta bị phân tâm, rồi bị Tạ Chỉ Doanh đẩy xuống nước chếc đuối sao?”
“Ta cũng đâu có giống ngươi, ngày nào cũng nhắc tới.”
“À, đúng rồi, hiếm khi cả gia đình chúng ta đông đủ thế này, chẳng phải nên ăn một bữa với nhau sao?”
“Hồng Thự, ngươi đi chuẩn bị bữa ăn, là Bệ hạ, Thái tử, và Công chúa, tối nay đều dùng bữa ở cung Phượng Dũ.”
“Bản cung đi lấy chút đồ cho Bệ hạ.”
Hồng Thự gật đầu: “Vâng, nương nương!”
Ta đến điện Sùng Chính của Tạ Chương, dùng ngọc tỷ của hắn viết một thánh chỉ tội tru di cửu tộc của mình.
Tổng quản Hồ trông thấy ta oai phong như thể đang hành xử hoàng quyền, kinh ngạc đến sững người.
“Hoàng Quý Phi nương nương, đây…”
Ta : “Ta và Bệ hạ là phu thê đã lâu, viết một thánh chỉ có gì lạ đâu?”
“Huống chi, nếu không phải có sự đồng ý của Bệ hạ, Tổng quản Hồ nghĩ ta có dám chuyện này sao?”
Tổng quản Hồ thở phào, nịnh: “Thì ra là , là do nô tài nhiều chuyện rồi.”
Ta bảo: “Mang thêm vài người đi, nhất định phải đưa thánh chỉ này đến tay phụ thân của ta.”
“Tất cả, cứ theo như lời thánh chỉ mà thi hành.”
“À, Tổng quản Hồ ta cấm người đọc đấy, bản cung muốn dành cho phụ thân và kế mẫu của ta một bất ngờ đấy!”
Nói xong, ta tiện tay tháo một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy quý giá thưởng cho hắn.
Tổng quản Hồ : “Nương nương yên tâm, nô tài nhất định sẽ chuyển đạt thánh ý của nương nương… à không, của Bệ hạ.”
8
Tổng quản Hồ đến Tể tướng phủ, đọc thánh chỉ tru di cửu tộc ngay tại chỗ.
Thống lĩnh Vũ Lâm quân Lâm cũng có mặt, theo thánh chỉ, lập tức cả nhà ta tại chỗ.
Những kẻ hầu hạ còn lại thì bị sung công, thân thích khác trong dòng họ cũng bị xử lý dần, không ai thoát .
Ta thấy Tổng quản Hồ run rẩy trở về báo cáo, đến mức rơi nước mắt.
“Chếc sạch rồi, chếc sạch mới tốt!”
Năm xưa mẫu thân ta bệnh nặng, kế mẫu và phụ thân ta dùng tính mạng của bà để ép ta từ hôn với Kỳ Viêm, ta vì bà nên đành chịu khuất phục.
Nhưng chưa đầy một năm sau khi ta vào phủ Vương gia, bà đã qua đời.
Kế mẫu rằng, ta đã ghi tên dưới bà, không còn quan hệ gì với mẫu thân nữa, không cho ta chịu tang, còn thản nhiên vứt x.á.c bà vào bãi tha ma.
Khi ta tìm đến, thi thể bà đã bị chó hoang cắn xé chẳng còn nhận ra nữa.
Nhớ lại, ta bảo Tổng quản Hồ: “Nhớ vứt x.á.c của phụ thân ta và kế mẫu ra bãi tha ma cho chó hoang ăn nhé.”
“Nếu không, Hoàng đế của các ngươi sẽ không sống nổi đâu.”
Tổng quản Hồ nghe , sững sờ như bị sét đánh.
“Nương nương! Người đã gì Bệ hạ rồi?”
“Bệ hạ hiện giờ ở đâu?”
Ta : “Bệ hạ à? Bệ hạ hiện đang nằm trong tẩm cung của bản cung, yên tâm, hắn còn khỏe lắm, không chếc nhanh như đâu.”
Tổng quản Hồ rưng rưng: “Nương nương của thần ơi, người đang chuyện gì thế này?”
“Người và Bệ hạ đã thành thân mười sáu năm, nghĩa đằm thắm, hà tất vì chút việc nhỏ mà ra thế này?”
Ta nhạt, thì ra mọi việc ta phải chịu, trong mắt hắn đều là việc nhỏ nhặt?
“Tổng quản Hồ, thánh chỉ tru di Tể tướng phủ là do ngươi đi tuyên đọc đấy.”
“Thống lĩnh Vũ Lâm quân tự tay thi hành.”
“Để Bệ hạ biết , các ngươi và ta là đồng phạm.”
Tổng quản Hồ và Thống lĩnh Lâm nghe xong, sắc mặt lập tức tái xanh.
“Nương nương! Chúng nô tài chỉ là tuân lệnh mà hành sự thôi!”
Ta chớp mắt họ: “Bản cung hiểu, từ nay về sau, các ngươi cứ tuân thánh chỉ mà việc.”
Từ hôm ấy, ta giam lỏng Tạ Chương, lấy Hoàng đế con tin để sai khiến các đại thần.
Cung Phượng Dũ tâm phúc của ta canh giữ nghiêm ngặt, không ai có thể vào .
Thỉnh thoảng, ta cho người bên ngoài nghe tiếng Tạ Chương để họ biết hắn vẫn còn sống.
Quần thần văn võ bá quan đều quỳ bên ngoài điện, cầu xin ta thả Tạ Chương ra.
“Nương nương, quốc gia không thể một ngày không có vua, xin nương nương suy nghĩ kỹ càng!”
“Phu thê cãi nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa giải, nương nương hãy thả Bệ hạ ra đi!”
“Nương nương chẳng phải chỉ muốn vị trí Hoàng hậu sao? Chúng thần có thể liên danh thượng tấu, cầu xin cho nương nương!”
“Mẫu tộc của nương nương bạc đãi vô , nương nương muốn xả giận thì cứ g.i.ế.t, xin đừng Bệ hạ, Thái tử và Công chúa!”
Nghe , ta tỏ ra vô cùng cảm .
“Hu hu hu… Các vị đại nhân, sao các người không sớm? Sao các người không sớm chứ?”
“Thì ra các người hiểu nỗi khổ của bản cung? Tại sao trước kia các người không một lời công bằng cho bản cung?”
Tạ Chiêu và Tạ Chỉ Doanh đã bắt đầu bốc mùi.
Tạ Chương vì bị ta cho uống quá nhiều tán mê, nên cũng có phần không bình thường.
Sáng nay, hắn còn phóng uế trong quần, bị Hồng Thự tát mạnh mấy cái.
Đúng lúc ấy, một người đàn ông cao lớn ngoại tộc đột nhiên lao vào, rút kiếm định ám sát ta.
“Công chúa đâu! Ngươi đã giấu công chúa ở đâu?”
“Người ta bảo, từ nửa tháng trước, công chúa vào cung Phượng Dũ của ngươi, rồi không thấy trở ra nữa!”
Bạn thấy sao?