Trả Lại Anh Những [...] – Chương 7

Chương 7

“Vì thế, Hứa, có sẵn lòng đưa đứa bé ở lại nhà họ Mạnh không?”

Tôi chỉ cảm thấy như có ai đó siết chặt tim mình.

Trong khoảnh khắc gần như không thở nổi, tôi bất giác buột miệng hỏi: “Ngài Mạnh, là có chuyện gì nguy hiểm lắm sao?”

“Cô đừng sợ, chỉ là chút ân oán cá nhân, sẽ không liên lụy đến và đứa bé.”

“Và tôi chỉ hỏi ý thôi, nếu không muốn, Sơ Niệm, tôi vẫn sẽ không ép buộc .”

“Ngài Mạnh, ngày mai tôi còn phải đến bệnh viện kiểm tra.”

cẻm ơn đã các iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Đầu dây bên kia im lặng trong hai giây ngắn ngủi.

“Được.”

“Xin lỗi vì đã phiền …”

“Vì thế, ngài Mạnh, có lẽ tôi phải đến ngày kia mới lên đường .”

“Ngài có thể cho người của ngài đến đón tôi vào ngày kia không?”

Tai tôi vang lên âm thanh tín hiệu ngắt quãng rất nhỏ.

Trong âm thanh ấy, dường như hơi thở của Mạnh Kính Triệu không còn đều đặn như trước.

Tôi xoa bụng dưới hơi nhô lên, khóe môi không biết sao lại khẽ cong.

“Sáng ngày kia, mười giờ, không?”

“Được.”

“Vậy quyết định thế nhé, Sơ Niệm.”

“Vâng, ngài Mạnh, cứ quyết định đi.”

20

Khi kết thúc cuộc gọi, bên là hai giờ sáng.

Gió lạnh lẽo mang theo mùi m.á.u tanh nồng thổi qua.

Kéo từ khoảnh khắc dịu dàng hiếm có trở về thực tại.

Mạnh Kính Triệu cất điện thoại.

Vẻ ôn hòa trên khuôn mặt khi chuyện vừa nãy đã tan biến không còn dấu vết.

Anh không vội vã, chậm rãi bước xuống bậc thang.

Đi đến trước người đàn ông đang quỳ, run rẩy như cầy sấy.

Trong tầm mắt người đàn ông, đầu tiên là một đôi giày da bóng loáng,

Nhưng trên đôi giày đắt đỏ khiến người ta phải trầm trồ lại dính máu.

Ông ta sợ hãi đến độ run lẩy bẩy, cúi người thấp hơn, đập đầu xuống đất, liên tục cầu xin.

“Ngài Mạnh, ngài Mạnh, xin ngài tha cho tôi lần này, tôi không dám nữa…”

Cằm ta đột nhiên bị mũi giày nhấc lên.

Người đàn ông mặt trắng bệch, run run ngẩng mắt.

Dưới ánh trăng lạnh, đôi mắt Mạnh Kính Triệu còn lạnh lùng hơn cả ánh trăng vài phần.

“Tôi đã rồi, người đi theo tôi, những thứ không nên , không ai phép .”

“Ngài Mạnh…”

“Giang Lục Hoa, ông không những mà người của ông còn đánh thương ba cảnh sát.”

“Ngài Mạnh, cầu xin ngài! Tôi không dám nữa, tôi thề, tôi tự chặt một tay để thề với ngài…”

“Muộn rồi.”

“A Việt, đưa ông ta đến đồn cảnh sát.”

“Ngài Mạnh…” Người đàn ông hoảng hốt, với tội của ông ta thì đến đồn cảnh sát chỉ có con đường chết.

“Nghĩ đến vợ con ông đi.”

Người đàn ông lập tức im bặt.

Mạnh Kính Triệu bước ra khỏi sân, người bên cạnh đưa khăn ấm.

Anh cẩn thận lau tay, khi cúi người lên xe, giọng vẫn bình thản: “Dọn dẹp chỗ này sạch sẽ, ngày kia ấy sẽ đến, đừng ấy sợ.”

21

Dinh thự của Mạnh Kính Triệu rộng lớn.

Vài khu vườn với muôn vàn phong cảnh, bốn mùa đều có vẻ đẹp riêng.

[ – .]

Giờ là mùa đông trong vườn vẫn ngập tràn hoa cỏ.

Những tòa nhà trắng phân bố hài hòa, đưa tôi đến vẫn là căn biệt thự chính ở tòa số một.

Căn phòng ngủ chính chiếm trọn tầng hai, vẫn giữ nguyên cách bài trí như đêm hôm đó.

Khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, mặt tôi khẽ đỏ lên.

Mạnh Kính Triệu nhận vali của tôi, bảo người giúp việc ra ngoài.

“Cô nghỉ một lát rồi đi tắm rửa, để tôi dọn đồ.”

“Ngài Mạnh, tôi tự …”

“Cô đang mang thai, đã đủ vất vả rồi.”

Mạnh Kính Triệu nắm tay tôi, kéo tôi ngồi xuống sofa.

Tôi mở vali, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Quần áo mặc ngoài và vài vật dụng thì không sao.

Nhưng khi ấy bắt đầu sắp xếp đồ lót của tôi, tôi thật sự không ngồi yên .

“Ngài Mạnh.”

Tôi đứng dậy, từ sau khi mang thai đây là lần thân hình tôi hiếm có khi linh hoạt như .

Tôi giật lấy đồ lót từ tay .

Có lẽ vì mặt tôi đỏ quá nên Mạnh Kính Triệu không ép nữa.

Tôi nhanh chóng sắp xếp đồ lót xong.

Thậm chí không để ý rằng đồ lót của Mạnh Kính Triệu cũng ở trong ngăn kéo đó.

Khi tôi vào phòng tắm rửa…

Tất nhiên không biết rằng Mạnh Kính Triệu vẫn đứng trong phòng thay đồ rộng lớn, đứng rất lâu.

Sau đó, tủ quần áo đầy màu sắc ngoài đen, trắng, xám.

Đáy mắt ấy dần dần ánh lên nụ .

22

Tôi biết rất ít về Mạnh Kính Triệu.

Chỉ cảm thấy hẳn là người xuất thân cao quý, ăn lớn, là một người chính trực.

Vì thế, ban đầu tôi không nghĩ những lời qua điện thoại nghiêm trọng đến mức nào.

Cho đến khi vô nghe A Việt kể.

Lần này phải đến Mexico.

Những người phải đối mặt là loại hung ác nhất.

“Những kẻ đó lén lút chuyện tuyệt đối không phép sau lưng ngài Mạnh.”

“Giờ ngài phải xử lý hậu quả, rút ra sạch sẽ, không biết sẽ phiền phức và nguy hiểm thế nào.”

“Nhưng Hứa, đúng là phúc tinh của ngài ấy, mang thai con của ngài ấy là chuyện tốt lớn lao…”

“Nếu lỡ có gì bất trắc, ít nhất ngài ấy còn để lại cốt nhục trên đời…”

A Việt đến đây thì bắt đầu lau nước mắt.

Nhìn ấy khóc, lòng tôi cũng khó chịu, bất giác rơi nước mắt theo.

Đúng lúc Mạnh Kính Triệu trở về, thấy A Việt tôi khóc thì hiếm hoi nổi giận.

“Đừng mắng ấy.”

Tôi kéo tay áo Mạnh Kính Triệu, với mắt đỏ hoe: “Ngài Mạnh, tối nay ngài ở với tôi và con nhé.”

Mấy ngày đầu đến đây, tôi ngủ một mình ở phòng ngủ chính tầng hai.

Mạnh Kính Triệu ở phòng khách.

Nói ra, chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần ngắn ngủi,

Dù đã có đêm ân ái và có con xét cho cùng, thật ra chúng tôi chẳng thân quen gì.

Vì thế, khi Mạnh Kính Triệu mặc áo choàng ngủ và ôm tôi vào lòng,

Cơ thể tôi vẫn hơi cứng đờ.

Tuy nhiên, chỉ vuốt tóc trên trán tôi, hôn nhẹ lên giữa lông mày, không có bất kỳ hành nào khiến tôi khó chịu.

Trong bóng tối, tôi cầm tay , đặt lên bụng mình: “Ngài Mạnh, ngài sờ thử bé con đi.”

Hơi thở trong khoảnh khắc ấy khẽ khàng hơn.

Mãi một lúc sau mới trở lại nhịp bình thường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...