Vốn định rời đi ngay trong đêm cơ thể thật sự không chịu nổi.
Bác sĩ cũng , tôi cần đến bệnh viện kiểm tra thai hàng tuần.
Nghĩ ngợi, tôi dứt khoát đặt một khách sạn giá rẻ gần bệnh viện.
Vừa đặt xong khách sạn, Phó Hàn Thanh gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.
“Sơ Niệm, Chu Tử bị thương, khá nặng.”
Trong ảnh, Chu Tấn Nhiên ngồi thẫn thờ trên sofa, ôm trán.
Máu tươi trào ra từ kẽ tay, nửa khuôn mặt đầy máu.
Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ đau lòng đến phát khóc, sẽ bất chấp tất cả lao đến bên ta.
Nhưng giờ, tôi chỉ rất bình thản trả lời một tin nhắn: “Đưa đi bệnh viện đi, đúng là khá nặng.”
“Sơ Niệm, Chu Tử không chịu đi.”
Tôi không trả lời nữa.
Một lát sau, một số lạ gọi đến.
Tôi mơ hồ đoán là ai nên không nghe.
Sau đó, điện thoại yên lặng hẳn.
17
Về đến khách sạn, tôi rửa mặt qua loa rồi nằm xuống.
Sáng hôm sau, đến chín giờ tôi mới mở mắt.
Trên điện thoại có vài tin nhắn.
Là Giang Nhược gửi lúc hai giờ sáng.
“Hứa Sơ Niệm, hài lòng chưa? Chu Tấn Nhiên không chịu cưới tôi, đều tại !”
“Cái tát này, tôi nhất định sẽ tự tay trả lại .”
Tôi chỉ cảm thấy người này bị bệnh không nhẹ.
Nếu thật sự tính sổ thì Giang Nhược phải chịu bao nhiêu cái tát?
Tôi dứt khoát chặn tất cả những số điện thoại này.
Ngay cả số của Phó Hàn Thanh cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, khi đến bệnh viện kiểm tra lần nữa,
Tôi lại gặp Chu Tấn Nhiên.
Hình như ta cố đợi tôi ở đây.
Khi hai người đối diện nhau, tôi không né tránh, gật đầu với ta rồi đi thẳng đến thang máy.
Đầu Chu Tấn Nhiên quấn băng, trông khá thảm .
Anh ta không gì, chỉ im lặng đi theo sau tôi.
Đăng ký, kiểm tra, lấy thuốc.
Tôi hơi mệt, ngồi xuống ghế dài nghỉ ngơi.
Chu Tấn Nhiên mấy lần tôi, muốn lại thôi.
Mãi một lúc sau, ta mới mở miệng gọi tôi.
“Sơ Niệm, người đàn ông đó không cần em và con, đúng không?”
“Đó là chuyện giữa tôi và ấy.”
Chu Tấn Nhiên ngây ngẩn tôi, như thể hạ quyết tâm rất lớn.
“Sơ Niệm, đi theo tôi đi. Tôi sẽ giúp em nuôi đứa bé trong bụng em.”
18
Vốn dĩ tôi không muốn phí nửa lời với ta.
Nhưng nghe câu này, tôi tức đến bật .
Tôi ngẩng lên ta: “Chu Tấn Nhiên, ý là gì?”
“Hôm đó tôi thấy hết rồi, Sơ Niệm.”
“Em những người đó đưa lên xe chở đến bệnh viện, ngay cả tôi cũng không thể đến gần.”
“Anh Hàn Thanh , người đàn ông họ Mạnh đó có thân phận sâu không lường . Đối phương không phải người tốt, em không trêu nổi đâu.”
“Giờ xem ra, đúng như tôi nghĩ, ta không cần em, cũng không cần đứa bé.”
[ – .]
“Nhưng Sơ Niệm, dù sao chúng ta cũng quen biết từ nhỏ, tôi không nỡ em rơi vào hoàn cảnh này…”
“Tôi sẽ cho em một căn nhà đứng tên em, sau này mọi chi phí của em và đứa bé thì tôi chịu hết.”
“Chu Tấn Nhiên, tôi hiểu , không vô duyên vô cớ nổi lòng tốt. Nói đi, mục đích của là gì?”
“Sơ Niệm, tôi muốn em ở lại bên tôi.”
Anh ta bước đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, thẳng vào mắt tôi:
“Tôi muốn em vẫn tôi bằng ánh mắt như trước, vẫn tôi như trước, mãi mãi ở bên tôi.”
“Đứa bé, nếu em muốn giữ, tôi cũng không để tâm, chỉ cần em ở lại bên tôi.”
Tôi Chu Tấn Nhiên trước mặt.
Bỏ đi vẻ ngạo mạn và tự phụ, lúc này ta trông như đứa trẻ đáng thương xin kẹo.
Nhưng trái tim tôi không chút gợn sóng.
“Chu Tấn Nhiên.”
Tôi cúi đầu ta: “Hứa Sơ Niệm từng , từng muốn mãi mãi theo đã c.h.ế.t ở xứ lạ bốn tháng trước rồi.”
“Chúng ta có thể bắt đầu lại, Sơ Niệm, tôi thề tôi sẽ tốt với em…”
“Nhưng tôi đã không còn thích nữa.”
“Chu Tấn Nhiên, trong lòng tôi, không còn chút vui vẻ nào với .”
“Anh hiểu tôi nhất, đã là người tôi không thích thì tôi không muốn thêm dù chỉ một cái.”
Sắc mặt ta tái nhợt vẫn không chịu từ bỏ.
“Em không thích tôi thì còn thích ai? Người đàn ông vô trách nhiệm bỏ rơi em và con sao?”
“Hứa Sơ Niệm, em có biết một người phụ nữ độc thân nuôi con không rõ ba nó sẽ khó khăn thế nào không?”
“Khó khăn sao? Ngay cả c.h.ế.t tôi còn không sợ thì tôi sẽ sợ khó khăn, sợ khổ ư?”
“Vậy là em vẫn oán hận tôi vì đã bỏ rơi em, đúng không?”
“Em muốn thế nào mới chịu tha thứ cho tôi?”
Anh ta nắm tay tôi không buông, cảm dần trở nên kích .
Tôi không muốn tranh cãi với ta ở nơi như bệnh viện.
Tôi thuận miệng đáp: “Vậy để Giang Nhược chịu hết những tội tôi đã chịu đi.”
“Nếu tôi , em sẽ quay lại, đúng không?”
Tôi đẩy ta ra, đứng dậy, kéo chặt áo khoác bước ra ngoài: “Để sau.”
Chu Tấn Nhiên sao nỡ để Giang Nhược cũng đi qua địa ngục một lần.
Vì thế, xong những lời này, tôi hoàn toàn không để tâm.
Quen biết bao năm nay.
Mỗi lần đối đầu với Giang Nhược.
Tôi chưa từng thắng.
Chu Tấn Nhiên luôn thiên vị ta.
Lần này, chắc cũng thôi.
Nhưng tôi sớm không còn vì những chuyện như mà buồn bã, đau lòng.
19
Tôi nhận cuộc gọi của ngài Mạnh vào một buổi hoàng hôn sau đó một tuần.
Lúc đó, tôi đang đi dạo ở quảng trường ngoài khu dân cư để tiêu cơm.
Nơi đó có một đài phun nước nhỏ, không biết từ đâu bay đến một đàn bồ câu.
Giọng trầm thấp của Mạnh Kính Triệu vang lên đúng lúc đàn bồ câu cất cánh.
Tiếng huýt bồ câu hòa cùng mây hoàng hôn ánh tà nhuộm ngũ sắc.
Tôi ngồi xuống ghế dài, không hiểu sao cảm thấy lòng bình yên lạ lùng.
“Cô Hứa, có một việc có lẽ phải phiền .”
“Ngài Mạnh, ngài cứ .”
“Tháng sau tôi phải đi xa một chuyến, có việc cần tôi đích thân xử lý.”
Mạnh Kính Triệu vẫn giữ giọng điệu không nhanh không chậm: “Nếu tôi bình an trở về, tôi sẽ như đã hứa, không phiền cuộc sống của và đứa bé.”
cẻm ơn đã các iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
“Nhưng nếu tôi không về , đứa bé trong bụng sẽ là cốt nhục duy nhất của tôi trên đời này.”
Bạn thấy sao?