Vào năm thứ tư tôi dây dưa với Chu Tấn Nhiên, nhà tôi sản.
Người trong lòng của ta nhân cơ hội : “Thế cũng tốt, để ta nếm mùi khổ sở, mài giũa tính kiêu căng của ta đi.”
Chu Tấn Nhiên nghe lời ta, bỏ tôi lại trên đường phố xứ lạ.
Bốn tháng sau, tôi mình đầy thương tích trở về Bắc Kinh.
Mọi người đều nghĩ, tôi vẫn sẽ tiếp tục bám lấy Chu Tấn Nhiên không buông.
Nhưng mà tôi lại chủ tránh xa ta, trả lại quà ta tặng.
Tôi cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ với ta.
Chu Tấn Nhiên với bè: “Cuối cùng cũng vứt cái cao dán này đi rồi.”
Nhưng ngày tôi rời khỏi Bắc Kinh, ta lại hoảng hốt đuổi theo đến sân bay, run rẩy cầu xin tôi.
“Sơ Niệm, em ở lại đi. Chúng ta có thể như trước kia, không?”
Tôi mỉm , chỉ vào bụng đã hơi nhô lên của mình: “Chu Tấn Nhiên, xem, sao chúng ta có thể như trước kia nữa?”
01
Ngày tôi trở về Bắc Kinh với cơ thể đầy vết thương, trợ lý của Chu Tấn Nhiên đến sân bay đón tôi.
Lúc tôi đến, không khí trong phòng vip đang rất náo nhiệt.
Tôi vừa bước đến gần thì đã nghe thấy giọng của Chu Tấn Nhiên: “Đúng là Hứa Sơ Niệm có tiến bộ, trông ta ngoan ngoãn hơn nhiều rồi.”
“Tính kiêu căng của ta sớm nên mài giũa tử tế rồi.”
“Nữ thần Giang không sai, giờ nhà Sơ Niệm sản, ta cũng chẳng còn là thiên kim tiểu thư nữa.”
“Cứ kiêu ngạo như trước kia, ai còn nhường nhịn ta nữa?”
“Chỉ tội cho Tấn Nhiên, ta cứ bám lấy ấy không buông.”
Chu Tấn Nhiên khẩy một tiếng: “Tôi còn không biết sao? Cô ta chỉ là cái cao dán thôi.”
Lời ta vừa dứt thì đúng lúc thấy tôi đẩy cửa bước vào.
Những người đang rôm rả bỗng nhiên im bặt.
Tôi thấy rõ vẻ ngạc nhiên, kinh hoàng, bất ngờ trong mắt họ.
Thiên kim tiểu thư bốn tháng trước còn rực rỡ kiêu ngạo,
Giờ đây lại tiều tụy, gầy gò như một người tị nạn vừa trốn thoát từ địa ngục.
Giang Nhược vốn luôn hào phóng lịch thiệp, ta quan tâm lên tiếng: “Sơ Niệm, sao lại thành ra thế này? Mau vào đi…”
Nhưng mà tôi vẫn đứng yên, không đậy.
Cũng không như trước kia, thấy Giang Nhược ngồi cạnh Chu Tấn Nhiên thì lập tức lộ vẻ không vui.
Sau đó lại bị Giang Nhược vài ba câu chọc giận, bật khóc, cãi vã ầm ĩ với Chu Tấn Nhiên.
Những buổi tụ họp vui vẻ thường kết thúc trong không khí nặng nề, đến nỗi rất nhiều người không thích tôi.
Nghĩ đến những chuyện này, tôi chỉ thấy buồn .
“Cô đứng ngây ra đó gì? Còn không vào đi.”
Chu Tấn Nhiên cau mày tôi, vẻ mặt là sự chán ghét và thiếu kiên nhẫn quen thuộc.
02
Tôi cụp mắt, nhàn nhạt mỉm .
“Chu Tấn Nhiên, cảm ơn đã để trợ lý Lâm đến sân bay đón tôi.”
“Hứa Sơ Niệm?”
“Tôi đến đây hôm nay là để trả lại thứ này cho .”
Tôi lấy từ túi áo khoác một chiếc hộp nhỏ, đưa ra.
Đó là một chiếc vòng cổ thương hiệu xa xỉ tầm trung.
Cũng là món quà sinh nhật duy nhất Chu Tấn Nhiên tặng tôi trong suốt những năm qua.
Tôi rất thích, rất trân trọng, chỉ dám đeo nó vào ngày sinh nhật.
Nhưng giờ, tôi không cần nữa.
[ – .]
Chu Tấn Nhiên không nhận, lạnh lùng ngồi đó, môi mím chặt.
Tôi do dự một chút rồi đặt chiếc hộp lên bàn bên cạnh.
“Sơ Niệm, tay …”
Một gần tôi nhất khẽ kinh ngạc kêu lên.
Chu Tấn Nhiên lập tức tay tôi.
Mu bàn tay đầy những vết bong tróc, đầu ngón tay vốn mềm mại giờ đây lở loét, đầy bọng máu.
Lại kết thành lớp sẹo cứng, méo mó biến dạng, xấu xí không chịu nổi.
Tôi rụt tay vào tay áo, ngẩng đầu lên, Chu Tấn Nhiên.
“Chu Tấn Nhiên, hôm nay đến đây, tôi còn một việc cuối cùng.”
“Việc gì?” Giọng ta lạnh đến mức khiến lòng người run rẩy.
“Những năm qua tôi bám lấy , phiền lắm đúng không.”
Tôi mỉm xin lỗi ta: “Trước đây là tôi không hiểu chuyện, quá tùy hứng, tôi xin lỗi .”
“Sau này, sẽ không bao giờ có chuyện như nữa.”
Nói xong, tôi không nán lại, xoay người bước ra ngoài.
Lúc bước ra khỏi phòng, Chu Tấn Nhiên gọi giật tôi lại.
“Hứa Sơ Niệm.”
“Cô tốt nhất giữ lời, đừng dối rồi tự vả mặt mình.”
Tôi khựng bước, không quay đầu lại.
“Được.”
03
Đêm nhà tôi gặp chuyện, tôi vẫn còn ở nước ngoài.
Người ba thương tôi nhất không thể cứu .
Chẳng bao lâu, mẹ tôi thanh lý hết tài sản, rồi sang Mỹ nương nhờ cậu tôi.
Thứ để lại cho tôi, chỉ có căn hộ nhỏ này.
Tôi không oán trách mẹ bỏ rơi tôi, ngược lại còn cảm ơn bà ấy vì không để tôi lưu lạc đầu đường.
Chiếc giường này rất nhỏ so với căn hầm bảy tám người chen chúc ở nước ngoài thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
cẻm ơn đã các iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi ngủ một giấc ngon lành nhất trong bốn tháng qua.
Cho đến khi chuông cửa đánh thức tôi.
Nhìn qua mắt mèo thấy Chu Tấn Nhiên, tôi hơi bất ngờ.
Thế lập tức nhớ ra, ta cũng có một căn hộ ở đây.
Tôi mở cửa, không đợi ta lên tiếng, đã : “Xin lỗi, tôi sẽ dọn đi ngay, căn hộ này tôi sẽ giao cho môi giới bán.”
“Hứa Sơ Niệm, ý là gì?”
Anh ta nghe xong thì ngẩn người không hiểu.
Tôi xong lập tức liên lạc với môi giới.
Điện thoại vừa kết nối, Chu Tấn Nhiên đột nhiên giật lấy điện thoại, ném mạnh xuống đất.
“Cô chơi trò bắt tôm thả tép bốn năm rồi mà vẫn chưa chán sao?”
“Bán nhà rồi dọn đi? Rồi nửa đêm lưu lạc ngoài đường, khóc lóc gọi điện cầu cứu tôi?”
“Cuối cùng thuận lý thành chương dọn đến chỗ tôi, đúng không?”
“Hứa Sơ Niệm, có thể tiến bộ một chút, đừng giở mấy trò mèo này nữa không?”
Tôi chiếc điện thoại vỡ tan trên sàn, lòng đau xót.
Mấy tháng đó, ngay cả việc no bụng cũng là xa xỉ.
Chiếc điện thoại này là lúc về nước, bà chủ thấy tôi đáng thương nên tặng cho tôi một chiếc cũ.
Tôi cúi xuống, cố nhặt những mảnh vỡ.
Bạn thấy sao?