Sau khi chia tay Cố Thanh Trạch, tôi trở về nước và bắt đầu công việc của mình.
Tôi việc cho tập đoàn Minos, một trong những nhà giao dịch nghệ thuật hàng đầu thế giới. Cấp trên trực tiếp của tôi, Giang Tân, là một nữ cường nhân mạnh mẽ, quyết đoán và luôn giữ lời. Công việc hằng ngày của ấy là bay từ thành phố này sang thành phố khác, gặp gỡ các nhà sưu tập, viện bảo tàng tư nhân, tham dự các buổi đấu giá nghệ thuật, và tìm kiếm những tác phẩm nghệ thuật mà khách hàng mong muốn.
Trở thành trợ lý của ấy, tôi cũng bắt đầu cuộc sống bận rộn, thức khuya dậy sớm và coi sân bay như ngôi nhà thứ hai.
Dẫu , giữa những ngày việc căng thẳng, tôi luôn dành chút thời gian để trò chuyện với Cố Thanh Trạch qua WeChat.
Anh luôn nhiệt trả lời tin nhắn của tôi, dùng những lời lẽ hài hước để xoa dịu những mệt mỏi và áp lực của tôi.
Anh thường gửi cho tôi những bức ảnh phong cảnh mà vô chụp , như một bông hoa ven đường, một đám mây trên bầu trời hay ánh hoàng hôn trên biển.
Còn tôi thì quen thuộc với việc chia sẻ cùng những món ăn ngon ở nước ngoài, những khách hàng thú vị, hay một mèo lạc trong ngõ nhỏ.
Chúng tôi cứ trò chuyện như thế suốt nửa năm. Cho đến một ngày, tôi không thể kìm lòng mình và hỏi :
"Cố Thanh Trạch, có đồng ý trai em không?"
Tin nhắn gửi đi, phía im lặng rất lâu.
Anh trả lời: "Cho suy nghĩ nhé."
Ba ngày sau đó, không chủ liên lạc, tôi cũng không nhắn thêm.
Tôi nghĩ, có lẽ mình đã hiểu lầm thái độ của dành cho mình. Anh không thích tôi như cách tôi thích .
Nếu đã , đau ngắn còn hơn đau dài, dừng lại lúc này cũng tốt.
Dẫu tự an ủi mình như thế, trái tim tôi vẫn buồn khôn nguôi.
Tôi thật sự rất buồn, vô cùng buồn.
Vì thế, tôi xin sếp nghỉ một tuần, mua vé máy bay đến Iceland.
Tôi từng nghe , cực quang là cảnh đẹp nhất trên thế giới.
Và Iceland là quốc gia duy nhất mà có thể thấy cực quang trên toàn lãnh thổ.
Tôi quyết định đi ngắm cực quang.
Tháng 11 khi ấy vừa qua nửa chặng đường, tôi thu dọn hành lý gọn nhẹ, đáp máy bay đến Iceland, một chiếc xe, mua một bộ áo lông ở trung tâm thương mại, bắt đầu hành trình săn cực quang.
Ngày thứ ba ở Iceland, tôi dừng chân tại một khách sạn ở Akureyri.
Đêm đó, tôi nhận điện thoại từ Cố Thanh Trạch.
Anh : "Tô Tửu, mở cửa ra."
Tôi mở cửa, đứng ngay ngoài đó, tuyết trắng vương trên tóc.
Anh : "Anh suy nghĩ xong rồi, Tô Tửu, chúng ta hãy ở bên nhau nhé."
Khoảnh khắc ấy, tôi lao vào vòng tay , bật khóc trong niềm vui vỡ òa.
….
Những ngày sau đó, chúng tôi lái xe cùng nhau khám Iceland giữa trời đông giá lạnh.
Cố Thanh Trạch kể, sau khi nhận tin nhắn của tôi, lập tức hủy bỏ toàn bộ công việc, đặt vé máy bay để đến tìm tôi.
Nhưng khi đến nơi, tôi đã xin nghỉ và rời đi. Anh phải năn nỉ mãi với sếp của tôi mới có thông tin về tôi, rồi lập tức vội vã đến Iceland.
Anh : "Anh từng để lỡ một lần, nhất định không thể để lỡ lần thứ hai."
Đêm đó, dưới bầu trời rực rỡ cực quang của Iceland, một lần nữa thổ lộ cảm với tôi.
Anh : "Em có biết không, người Inuit có một truyền thuyết, cực quang là chiếc thang dẫn đến thiên đường. Những người nhau nếu cùng ngắm cực quang, sẽ hạnh phúc mãi mãi."
Anh cúi xuống, ánh mắt đầy dịu dàng và kiên định tôi: "Tô Tửu, từng đi khắp thế giới, em chính là cảnh đẹp nhất mà từng thấy."
Khoảnh khắc đó, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến tôi đắm chìm.
Tôi đã nghĩ rằng của chúng tôi sẽ giống như cực quang đêm ấy, dù trải qua thời gian cũng vẫn sáng rực như ban đầu.
Nhưng giờ đây mới nhận ra, tôi đã sai lầm đến nhường nào.
Trên đời này, chẳng có điều gì là vĩnh cửu.
Bạn thấy sao?