Tiếng chuông vang lần thứ hai. Tôi vẫn ôm thùng táo bước qua.
Đến lần thứ ba, đạo diễn chiếc điện thoại trên bàn, ngạc nhiên: “Sao không có ai nghe máy nhỉ?”
Vương Ba phát cáu, hét lên: “Ai bật điện thoại to thế! Không biết phiền người khác hả?! Mau qua tắt đi!”
Tôi đặt thùng táo xuống, cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, sau đó nghiêng người ấn nút nghe rồi : “Xin chào, ai cần gặp tôi ?”
Đạo diễn lập tức nhảy dựng lên, giọng đầy phấn khích: “Xin chào, là Đồng Mộc lão sư phải không?”
Vương Ba thì gần như muốn dán tai vào chiếc điện thoại, chăm nghe ngóng.
Tôi nhẹ giọng đáp: “Đúng , là tôi đây.”
Đạo diễn mừng rỡ giải thích: “Là thế này, tôi là đạo diễn của bộ phim do Huệ Tinh sản xuất. Dù biết hiện giờ rất bận, tôi có một chuyện muốn thương lượng với . Không biết có thời gian không? Tôi đã gọi mấy cuộc mà không ai nghe máy…”
Tôi nhẹ: “À, vừa rồi tôi bận tay một chút, không tiện nghe.”
“Ồ, đang viết sách sao?”
Tôi quay đầu đạo diễn, mỉm : “Không, tôi đang khuân thùng táo. Anh không thấy sao?”
Tôi vừa vừa giơ bàn tay đang cầm điện thoại lắc lắc chào họ từ phía xa, khiến cả đoàn phim đứng lặng vài giây trước khi hoàn toàn bối rối.
12.
Toàn bộ ánh mắt trong đoàn phim đồng loạt đổ dồn về phía tôi, còn biểu cảm của Vương Ba thì như vừa thấy ma.
Dễ hiểu thôi, bởi cách đây không lâu ông ta còn liên tục quát tháo tôi: lúc thì bảo tôi ‘cút ra ngoài’, lúc thì mắng mỏ, thậm chí còn lớn tiếng chửi đổng vì tôi không tắt điện thoại.
Khuôn mặt ông ta đổi đủ mọi sắc thái, từ đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, đến tím – như một bảng màu sống đang nhảy múa trước mắt mọi người.
Giữa ánh mắt ngỡ ngàng của đám đông, tôi lặng lẽ hoàn thành nốt việc chuyển hai thùng táo cuối cùng, không một lời.
Ngay lập tức, đạo diễn và Vương Ba chạy tới rồi mỗi người một bên ‘kẹp’ lấy tôi, áp giải vào phòng họp gần đó.
Tại sao lại gọi là ‘kẹp’?
Vì cả hai người họ đều túm chặt lấy tay tôi, như thể sợ tôi chạy mất, khiến tôi trông chẳng khác nào một phạm nhân vừa bị bắt giữ.
Vừa vào phòng họp, Vương Ba lập tức trình bày lại cầu của mình. Ý của ông ta vẫn như cũ: muốn tôi lên tiếng ủng hộ Kiều Mộng Doanh để xoa dịu dư luận, trấn an người hâm mộ và cư dân mạng.
Khác hẳn với bộ mặt cau có ban nãy, giờ đây ông ta tỏ ra vô cùng niềm nở. Cười một cách đầy xu nịnh: “Dù sao hai người cũng là học cũ, giúp ấy một lần đi.”
Ồ? Cách này nghe quen tai quá.
“Đều là học cũ, thử giúp một chút đi.”
“Đều là học cũ, giúp đỡ ấy một lần đi.”
Ba chữ ‘ học cũ’ dùng đúng là tiện dụng, đến mức ngay cả những gì ta từng với tôi cũng có thể dễ dàng bị xóa bỏ.
Tôi thẳng thừng từ chối: “Không , tôi không đồng ý.”
Giọng tôi bình thản chắc nịch: “Tôi có thể cho ấy cơ hội, chính là để ấy dùng thực lực của mình mà diễn tốt vai hiện tại. Còn những chuyện khác, như lên tiếng ủng hộ hay giúp ấy rửa sạch hình ảnh. Xin lỗi, tôi không .”
Tôi dừng lại, thẳng vào mắt ông ta, nhấn mạnh từng chữ: “Trừ khi các đổi diễn viên.”
13.
Giám đốc Vương giận dữ đập mạnh tay xuống bàn, giọng gắt gỏng: “Cô phải hiểu rõ ai mới là bên sản xuất! Bản quyền tiểu thuyết của hiện giờ đang nằm trong tay chúng tôi. Tôi dùng ai thì sẽ dùng người đó!”
Tôi khoanh tay trước ngực, thản nhiên nhún vai: “Tôi có cấm dùng đâu. Anh thích dùng ai thì cứ việc. Chỉ là, cầu vừa , tôi không thôi.”
Vương Ba liếc tôi một cái đầy khinh miệt, giọng lạnh tanh:
“Nói hay thì là tác giả nguyên tác, thẳng ra chẳng qua chỉ là kẻ viết chữ . Đừng có tưởng bở mà không biết điều. Nhận của chúng tôi bao nhiêu tiền rồi mà chuyện nhỏ thế cũng không giúp, đúng là không có chút đạo đức nghề nghiệp nào!”
Tôi điềm nhiên ông ta, mỉm đáp: “Giữa chúng ta là giao dịch bản quyền hợp pháp, có hợp đồng rõ ràng. Còn nhận tiền mà phải theo lời ông , thì điều đó gọi là xã hội đen.”
Câu của tôi khiến Vương Ba nghẹn họng.
Ông ta nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh vẫn buông lời cảnh cáo: “Bộ phim này dù sao cũng chuyển thể từ tiểu thuyết của . Nếu không chịu hợp tác, sau này danh tiếng của trong giới mà bị hủy hoại, thì đừng trách tôi không nể !”
Tôi mỉm nửa miệng, cố giả vờ tỏ vẻ sợ hãi: “Giám đốc Vương, đây có phải là đang đe dọa tôi không?”
Ông ta lập tức đổi giọng, cố nở nụ hòa nhã: “Chúng ta chuyện phải hợp lý chứ. Lần này giúp chúng tôi đưa ra tuyên bố ủng hộ Kiều Mộng Doanh, tôi sẽ không chấp nhặt nữa. Hơn nữa, tương lai chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác.”
Tôi giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi hỏi lại: “Ý là, sau này vẫn có thể chi hai mươi triệu để mua bản quyền tác phẩm tiếp theo của tôi?”
Ông ta gật đầu, vẻ mặt đầy đắc ý: “Cũng không phải là không thể.”
“Vậy .” Tôi kéo chiếc laptop gần đó, chỉ mất ba phút để soạn một bản hợp đồng ý định.
Năm phút sau, tôi in ra, rồi đặt lên bàn trước mặt ông ta: “Nếu đã thì phiền giám đốc Vương ký vào đây. Dù sao việc ủng hộ Kiều Mộng Doanh này mang lại rủi ro không nhỏ cho tôi. Chẳng may tôi bị bôi xấu, sau này không ai mua bản quyền của tôi nữa thì phải sao?”
“…”
Khuôn mặt Vương Ba lập tức đổi màu, giống như một chiếc đèn LED đang chạy chữ.
Cuối cùng, ông ta nghiến răng qua kẽ hở: “Diêu Vi, cũng ghê gớm thật đấy. Cứ đợi xem ai đẹp mặt hơn!”
Bạn thấy sao?