Kiều Mộng Doanh nũng, giọng ỉu xìu: “Đạo diễn, mưa lớn thế này em không thể mở nổi mắt ra. Hay là dùng thuốc nhỏ mắt đi?”
Đạo diễn lập tức cau mày đến mức tưởng như có thể kẹp c.h.ế.t ruồi, giọng đầy bất mãn: “Trường của không dạy cách điều chỉnh cảm cơ bản à?”
Kiều Mộng Doanh quay đầu sang chỗ khác, lườm một cái rõ ràng.
Sau đó, cảnh quay bị cắt nhiều lần đến mức đạo diễn bất lực. Cuối cùng, họ đành phải dùng thuốc nhỏ mắt mới miễn cưỡng quay xong.
Khi Kiều Mộng Doanh ngồi xuống ghế nghỉ, tôi tiến tới đưa kịch bản chỉnh sửa mới cho ta. Cô ta nhận lấy, liếc qua rồi ném ngay sang một bên.
Tôi nhắc nhở: “Cảnh quay ngày mai có nhiều thay đổi, nên học thuộc thoại trước.”
Kiều Mộng Doanh vắt chéo chân, liếc tôi đầy khó chịu: “Liên quan gì đến ? Lo việc của mình đi.”
Đúng lúc đó, từ xa vang lên giọng gọi lớn: “Vương tổng, ngài tới rồi!”
Kiều Mộng Doanh lập tức bật dậy khỏi ghế, nụ rạng rỡ nở ngay trên khuôn mặt: “Vương tổng, lại đây ngồi với em… Em đợi ngài nãy giờ. Ngài cảnh quay hôm nay à? Quay tốt lắm! Đạo diễn còn vừa khen em nữa cơ!”
7.
Sự thay đổi sắc mặt của ta nhanh đến mức khiến tôi không khỏi sững sờ.
Nhìn lại lịch sử điện ảnh Hoa Hạ, có lẽ chỉ có Thanh Hà và Mạn Ngọc mới có thể sánh , mà đó phải là khi họ ở phong độ đỉnh cao. Còn Kiều Mộng Doanh, phong độ của ta thì thất thường, lúc chạm tới đỉnh, lúc lại chìm xuống đáy. Thì ra, cái gọi là ‘tinh túy’ của giáo dục học viện điện ảnh lại nằm ở đây.
Giám đốc Vương ha hả bước tới, đưa tay ôm eo Kiều Mộng Doanh một cách đầy sở hữu: “Thật sao? Vậy phải diễn thật tốt vào. Bộ phim này của chúng tôi chỉ trông chờ vào nó để kiếm tiền thôi, không uổng công tôi đổ biết bao tiền vào đây.”
Ông ta quay sang tiếp, giọng như trách móc: “Nhắc mới nhớ, mấy hôm trước tác giả của bộ tiểu thuyết này không biết bị sao, đang bàn bạc ổn thỏa lại tự nhiên không muốn ký nữa. Tôi phải trả gấp đôi giá mới mua bản quyền.”
Kiều Mộng Doanh bật duyên dáng, ánh mắt sáng lên vẻ ranh mãnh: “Giám đốc Vương đúng là hào phóng, mấy người viết tiểu thuyết này đều ham tiền, chắc muốn nhân cơ hội kiếm thêm chút đỉnh đấy mà.”
Nói rồi, ta liếc mắt về phía tôi, giọng như vô đầy ẩn ý: “À, mà học cũ của tôi cũng là người viết tiểu thuyết đấy. Tôi đến đây mới biết ấy thực tập biên kịch trong đoàn phim này. Nếu biết sớm, tôi đã giúp đỡ ấy một chút rồi.”
Giúp đỡ tôi?
Nực . Với nhân cách của ta, không dẫm tôi một cái đã là may mắn lắm rồi.
Không muốn nghe ta tiếp tục mỉa mai, tôi vội vàng phân phát nốt số kịch bản trong tay rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Tối đó, tin tức khai máy của bộ phim này từ từ leo lên bảng tìm kiếm nóng.
Dù sao nguyên tác cũng là một IP đình đám, việc chuyển thể phim vốn đã mang sẵn sức nóng. Lần này, công ty Huệ Tinh dồn toàn bộ trọng tâm quảng bá vào Kiều Mộng Doanh.
Hình ảnh đầu tiên tung ra là poster của ta, kèm theo tiêu đề ý:
“Phim mới của Huệ Tinh mời diễn viên mới, Kiều Mộng Doanh hóa thân thành ánh sáng giữa bóng tối, hai cuộc đời u ám cứu rỗi lẫn nhau!”
Còn nữ chính song sinh còn lại thì hoàn toàn bị biến thành cái nền phụ trợ.
Thực tế, tôi đã xem ấy diễn tại hiện trường. Phải rằng diễn xuất của ấy tốt hơn Kiều Mộng Doanh rất nhiều. Nhưng tiếc thay, Kiều Mộng Doanh có ‘người chống lưng’ quyền lực. Cô ta thông qua đoàn phim áp lực, liên tục cầu chuyển các cảnh cao trào về cho mình.
Cả tôi và tổng biên đều đang đau đầu không biết phải thế nào.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên hai cái.
Mở ra xem, là tin nhắn từ tổng biên với vỏn vẹn bốn chữ: “Xem nhanh hot search!”
Tôi vội mở Weibo.
Đập vào mắt tôi là tiêu đề đang đứng đầu bảng tìm kiếm nóng:
#Kẻ bắt nạt đóng phim chống bắt nạt học đường, xin hỏi có biết xấu hổ không?#
8.
Cả đoàn phim như nổ tung.
Sáng hôm sau, khi tôi vừa bước vào phòng việc và ngồi xuống, thì cánh cửa liền bị đẩy mạnh ra với tiếng ‘rầm’.
Kiều Mộng Doanh hùng hổ xông vào, giật mạnh tập tài liệu trên tay tôi, khiến nó rơi lả tả xuống sàn. Cô ta chỉ thẳng tay vào tôi, mà lớn tiếng chất vấn: “Là đúng không?!”
Tôi bình thản ngước lên: “Là tôi sao?”
“Hot search đó! Có phải giở trò không?!”
Tôi giả vờ bừng tỉnh, gật đầu như vừa hiểu ra, rồi đáp gọn: “Không phải.”
Có lẽ ta đã tức đến mức cả đêm không ngủ, đôi mắt thâm quầng và gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Nhưng không chịu buông tha, Kiều Mộng Doanh tiếp tục gào lên: “Đừng chối nữa! Chắc chắn là ! Chúng ta từng có mâu thuẫn, bây giờ thấy tôi sắp nổi tiếng nên ghen tị, muốn trả thù đúng không? Tôi cho biết, không đời nào đâu!”
Phía sau ta, giám đốc dự án Vương Ba ló đầu vào, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua tôi:
“Tổ biên kịch các tìm người kiểu gì ? Cô này thật không biết điều, dám bôi nhọ diễn viên chính trong đoàn, như lợi gì chứ? Mau bắt ấy viết tuyên bố xin lỗi Kiều Mộng Doanh đi, rõ là vì ghen tị nên mới dựng chuyện…”
Tôi quay sang biên tập Trần, giọng chắc chắn: “Không phải tôi. Tôi hoàn toàn không biết gì cả.”
Kiều Mộng Doanh nghiến răng, gương mặt méo mó vì tức giận: “Đừng giả vờ! Được thôi, muốn cứng miệng đúng không?!”
Cô ta quay người ra cửa, lớn tiếng gọi: “Cảnh sát, vào đi!”
Hai cảnh sát bước vào, ánh mắt lạnh lùng quét qua căn phòng.
Bạn thấy sao?