Ba tôi sau đó khuyên: “Ký rồi thì ký luôn đi. Thời điểm khó khăn của ngành phim ảnh, bán bản quyền đã là may mắn. Một công ty lớn như Huệ Tinh chắc chắn đã tính toán kỹ lưỡng. Hơn nữa, phần lớn tiền vẫn vào túi con. Từ tay trái chuyển sang tay phải thôi, bỏ qua đi.”
Ông còn gợi ý thêm: “Ba vừa hỏi rồi, kịch bản phim lần này cũng ký cho công ty con phụ trách. Con chẳng phải từng muốn tìm hiểu quy trình vận hành dự án điện ảnh sao? Nói với chị Trần dẫn con vào đoàn việc luôn. Nhân tiện, con cũng có thể giám sát, tránh để tiểu thuyết của mình bị chỉnh sửa đến mức thảm .”
Tôi nghe xong thấy ý này hay thật.
Tôi lập tức liên hệ với chị Trần. Chị không chỉ đồng ý mà còn dặn thêm: danh tính tác giả gốc của tôi sẽ không công khai.
Chẳng mấy chốc, bộ phim tổ chức lễ khai máy. Tôi theo chị Trần, lấy danh nghĩa thực tập sinh biên kịch để vào đoàn.
Kiều Mộng Doanh chắc chắn không ngờ tới, trong ngày khai máy, ta lại chạm mặt tôi.
Lúc tôi thấy Kiều Mộng Doanh, thì ta còn đang bận thân mật khoác tay một người đàn ông trung niên bụng phệ.
“Vương tổng, cảm ơn đã cho em cơ hội này. Em nhất định sẽ không thất vọng.” Cô ta chu môi tỏ vẻ đáng .
Lúc chụp ảnh kỷ niệm, Kiều Mộng Doanh còn nũng nịu, nửa người tựa hẳn vào người đàn ông kia.
Người gọi là Vương tổng đó, tôi nhận ra ngay. Ông ta là Vương Ba, giám đốc dự án của Huệ Tinh.
Chụp ảnh xong, Kiều Mộng Doanh quay đầu lại và ánh mắt chúng tôi vô giao nhau.
Lông mày ta lập tức cau lại: “Diêu Vi, sao lại ở đây?”
5.
Kiều Mộng Doanh trừng mắt tôi, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân, có vẻ đang cố đoán xem tôi đã thấy gì và biết bao nhiêu.
Ánh của ta lướt qua chiếc thẻ công tác trên cổ tôi, rồi hỏi với giọng điệu nửa nghi ngờ, nửa khinh khỉnh: “Cô là nhân viên của đoàn phim này, biên kịch à?”
Tôi nhàn nhạt gật đầu: “Ừ.”
Sắc mặt ta lập tức thay đổi, khi tôi bổ sung thêm: “Thực tập sinh biên kịch thôi.” Thì ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Biểu cảm trên mặt chuyển thành sự khinh thường rõ rệt: “Thật thảm ! Lăn lộn bao nhiêu năm rồi mà vẫn chỉ là thực tập sinh?”
Tôi nhún vai, cúi đầu nhẹ: “Ừ, đúng thế. Sao bì với .”
Kiều Mộng Doanh nhíu mày, giọng đầy mỉa mai: “Diêu Vi, đừng có mà châm chọc tôi. Làm đến giờ vẫn là thực tập chứng tỏ năng lực của có vấn đề! Ở đây hãy ngoan ngoãn mà học hỏi người khác, bỏ cái kiểu tự mãn không lý do đi. Đây là xã hội không phải trường học, chẳng ai thèm nhịn đâu!”
Tôi ngẩng lên, thẳng vào ta: “Hay là lo cho bản thân trước đi?”
Sắc mặt Kiều Mộng Doanh sầm lại.
Cô ta giơ móng tay dài, nhọn hoắt chỉ thẳng vào tôi, giọng gắt gỏng: “Cô có ý gì? Ý là tôi không đủ khả năng đóng vai chính trong bộ phim này chứ gì?”
Cô ta hất cằm, đầy thách thức: “Cô nên nhớ, tôi mới là nữ chính của phim này! Tốt nhất hãy viết kịch bản cho đàng hoàng. Nếu hỏng việc, tôi sẽ khiến bị đuổi ngay tại chỗ, tin không?”
Tin chứ, tôi tin quá đi chứ. Nếu ta thực sự có gan đuổi cả tác giả gốc, thì đúng là đáng để tôi vỗ tay tán thưởng.
Đúng lúc đó, Vương Ba – giám đốc dự án – bước tới, cau mày hỏi: “Mộng Doanh, chuyện gì mà ồn ào thế?”
Kiều Mộng Doanh lập tức đổi giọng, nũng nịu đáp: “Vương tổng, đây là học cấp ba của em. Trước kia tụi em có chút xích mích, giờ ta lại bảo em không xứng đóng vai chính.”
Vương Ba liếc tôi một cái, ánh mắt đầy khinh miệt: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra chỉ là một biên kịch nhỏ. Cô để ý đến ta gì, tập trung diễn cho tốt đi.”
Rồi ông ta quay sang tôi, lạnh lùng ra lệnh: “Nghe đây, thì , không thì cút.”
Ha, quả nhiên là ‘kim chủ’ lớn, uy phong thật đấy.
Tôi không gì, chỉ quay về phòng việc.
Trong phòng, chị Trần – biên tập chính – đang chăm sửa lại kịch bản. Chị chỉ vào bức ảnh của Kiều Mộng Doanh trên màn hình và hỏi tôi: “Đây là nữ chính của phim đúng không?”
Tôi gật đầu: “Đúng rồi, có chuyện gì không?”
Chị Trần ngẫm nghĩ, bức ảnh với vẻ hơi đắn đo: “Không lạ khi trước đó em không thích ta. Nhìn thì xinh đấy, gương mặt này có nét gì đó dữ dằn, không giống hình tượng nữ chính lắm. Lại giống kiểu người hay bắt nạt người khác hơn.”
Nghe , tôi bật khúc khích giơ ngón cái lên: “Chị đúng là tinh tường, một lần là thấu cả tâm can!”
6.
Ngày đầu tiên khai máy, tôi đến phim trường để đưa kịch bản chỉnh sửa mới cho các diễn viên.
Kịch bản phim thường phải khác biệt so với tiểu thuyết gốc, và không ít lần cần điều chỉnh ngay tại hiện trường theo cầu của đạo diễn và diễn viên.
Đặc biệt, với sự can thiệp của Vương tổng thì nhiều tiết cao trào vốn dành cho hai nhân vật chính trong câu chuyện đôi song sinh cứu rỗi lẫn nhau, đã bị chuyển phần lớn sang vai của Kiều Mộng Doanh. Điều này khiến khối lượng công việc của chúng tôi tăng lên đáng kể.
Khi tôi đến phim trường, họ đang quay một cảnh khóc trong mưa.
Đạo diễn cau mày màn hình theo dõi, rồi lớn tiếng hô: “CUT!”
Ông gọi Kiều Mộng Doanh lại, giọng đầy bực bội: “Biểu cảm của hoàn toàn sai rồi. Dù bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, với nền tảng giáo dục tốt không thể ra biểu cảm méo mó như . Còn nước mắt của tôi đâu? Tại sao không khóc ?!”
Bạn thấy sao?