Trả Giá Tội Lỗi [...] – Chương 1

1

Vào dịp Tết đầu năm, tôi bất ngờ nhận lời mời tham dự buổi họp mặt từ một người học cấp ba, đã lâu không liên lạc.

Khi đến nơi, tôi mới phát hiện ra những người có mặt hôm đó đều là những kẻ, từng bắt nạt tôi thời còn đi học.

Cô nàng hoa khôi của lớp, tay cầm ly rượu lắc nhẹ, tôi với ánh mắt tò mò: “Nghe dạo này cậu viết tiểu thuyết, đúng không? Thu nhập một năm chắc cũng tầm một, hai triệu đấy nhỉ?”

Tôi nhướng mày khẽ gật đầu, bình thản đáp: “Ừ, chắc cũng cỡ đó.”

Câu trả lời của tôi khiến ta sững người, gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Thấy , tôi thở dài không muốn kiếm thêm rắc rối, từ tốn giải thích: “Đùa thôi, gì có chuyện đó!”

Nét mặt ta lúc này mới giãn ra, trông dễ chịu hơn hẳn.

Ha, đúng là thật. 

Làm sao chỉ có ngần ấy chứ.

1.

Dịp Tết vừa qua, tôi vừa bán bản quyền chuyển thể điện ảnh cho hai cuốn sách của mình.

Đúng lúc ấy, một người cũ thời cấp ba đã lâu không liên lạc, bất ngờ mời tôi tham dự buổi họp lớp.

Nhưng khi đến nơi, tôi sững sờ nhận ra tất cả những người có mặt, đều là những kẻ từng bắt nạt tôi năm nào.

Người mời tôi chính là lớp trưởng hồi cấp ba.

Khi tôi đẩy cửa bước vào, ánh mắt ta dán chặt vào Kiều Mộng Doanh—- hoa khôi của lớp. Nghe sau kỳ thi đại học, ấy vào Học viện Điện ảnh. 

Giờ gặp lại, ấy trông còn đẹp hơn trước.

Thấy tôi xuất hiện, nụ trên môi ấy thoáng ngưng lại.

Lớp trưởng bước tới, kéo tôi đến một chỗ trống rồi đầy hứng khởi: “Nhà văn nổi tiếng cũng chịu đến, thật là vinh dự quá!”

Vừa , ta vừa đẩy Kiều Mộng Doanh ngồi xuống cạnh tôi, rồi hào hứng hỏi: “Nhìn xem, cậu còn nhận ra ai không?”

Tôi lạnh lùng liếc qua, giọng không chút cảm : “Tất nhiên là nhận ra. Dù có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra.”

Nụ trên mặt lớp trưởng bỗng chốc đông cứng lại. 

Anh ta lắp bắp: “Diêu Vi, hôm nay gọi cậu đến là để mọi người có dịp gắn kết lại cảm. Nhiều năm rồi cậu không hề tham dự buổi họp nào, cứ như mất liên lạc ấy, nên tôi mới…”

Tôi ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh: “Tôi vì sao không tham dự, không biết à?”

Lớp trưởng im bặt.

Kiều Mộng Doanh khẽ hừ một tiếng, giọng đanh lại: “Diêu Vi, cậu không cần căng như thế, lớp trưởng cũng chỉ có ý tốt thôi.”

Ý tốt?

Ý tốt đến mức lừa tôi rằng chỉ có vài người thân quen sẽ đến, khi cánh cửa bật mở, tôi thấy cả một đám từng bắt nạt tôi năm nào lại hiện ra.

Đây mà gọi là ý tốt? Phải gọi là cố trả thù tôi thì đúng hơn!

Tôi nhếch mày, thẳng vào Kiều Mộng Doanh – kẻ năm xưa cầm đầu đám bắt nạt, rồi bình thản đáp: “Ý tốt này để dành cho cậu, có muốn không?”

2.

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên gượng gạo, mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi.

Hồi cấp ba, chỉ cần Kiều Mộng Doanh không vừa ý, tôi liền bị bon họ chặn trong nhà vệ sinh giữa mùa đông lạnh giá, hứng nguyên chậu nước lạnh khiến cả người ướt sũng, run rẩy không ngừng. Lết về lớp, tôi phát hiện cuốn sổ ghi lại cảm hứng viết lách của mình đã bị xé nát thành từng mảnh.

Mấy tên nam sinh luôn xu nịnh ta thì nhặt những đoạn văn về cảm trong cuốn sổ, đứng trên bàn lớn giọng đọc cho cả lớp nghe. Tiếng chế nhạo vang lên như một nỗi nhục không thể nào quên.

Khi ấy, lớp trưởng là một trong số ít người tỏ ra thiện ý với tôi. Chính từng khuyên tôi đừng khuất phục trước nạn bạo lực học đường.

Có lẽ vì , tôi mới đồng ý đến đây hôm nay.

Nhưng giờ đây, chính ta lại một tay ôm vai Kiều Mộng Doanh, với tôi đầy thân mật:

“Đều là chuyện cũ rồi, lúc đó mọi người còn trẻ con không hiểu chuyện, cậu đừng để bụng nữa.”

Là tôi để bụng sao? Tôi còn có thể gì đây?

Tôi nhạt, chẳng buồn đáp lại họ.

Kiều Mộng Doanh liếc tôi đầy đắc ý, xoay ly rượu trên tay rồi mỉm hỏi: “Diêu Vi, nghe dạo này cậu viết tiểu thuyết, thu nhập năm chắc cũng tầm một tới hai triệu nhỉ?”

Tôi gật đầu qua loa: “Ừ, chắc .”

Tôi chỉ muốn mọi chuyện qua nhanh, sắc mặt ta lập tức thay đổi.

Cái biểu cảm này tôi không lạ. Ngày xưa, chỉ cần ta trưng ra vẻ mặt đó, tôi chắc chắn gặp xui xẻo – sách vở bị ném vào thùng rác, bàn ghế bị đổ đầy mực. Không có trò nào là thiếu.

Không khí xung quanh trở nên kỳ lạ. Tôi thầm thở dài, không muốn tự chuốc bực mình, liền :

“Đùa thôi, gì có chuyện đó.”

Lúc này, sắc mặt Kiều Mộng Doanh mới dịu lại. 

Cô ta nhấp một ngụm rượu, cố cao giọng: “Tôi đã rồi mà, hồi cấp ba mấy truyện cậu viết chúng tôi đâu phải chưa đọc qua. Trình độ như thế mà kiếm cả triệu? Nghe đã biết là chơi rồi, sao mà có !”

Ha, tùy ta gì thì . Tôi khẽ mỉm .

Đúng là . Làm gì có chuyện chỉ có bấy nhiêu?

Chỉ riêng bản quyền phim tôi vừa bán hôm nay cũng đã hơn mười triệu.

Lớp trưởng lại tới, nâng ly chúc tôi: “Nghe giờ cậu trong lĩnh vực phim ảnh? Đúng lúc quá, năm nay Mộng Doanh vừa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh. Cậu có quen đoàn phim nào giới thiệu giúp ấy không?”

Hình như não của ta bị nước nào thì phải, ta khi trước là người đã bắt nạt tôi đó. Tôi phải điên tới mức nào để có thể vị tha như ‘thánh mẫu’ mà đi giúp ta cơ chứ?

Tôi đáp gọn: “Xin lỗi, tôi chỉ là biên kịch nhỏ, không có quyền quyết định việc chọn diễn viên. Hơn nữa, tôi đâu phải nhà sản xuất hay nhà đầu tư, sao mà dám lớn tiếng tiến cử nữ diễn viên? Anh đánh giá tôi cao quá rồi.”

Lời tôi khiến lớp trưởng nhíu mày khó chịu: “Cậu thế gì, đều là bè cũ, cứ thử xem sao…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...