15.
Tần Ngôn Xuyên quyết định ở lại Côn Thị, mua một căn nhà ngay sát cạnh nhà tôi.
Mỗi ngày tôi đưa đón Thẩm Ngộ đi học, đi chợ, tập thể dục… đều lẽo đẽo theo sau.
Nhiều hàng xóm tưởng là chồng tôi.
Tôi phải giải thích từng người một, còn thì không hề thấy ngại, còn cướp lấy túi rau quả trong tay tôi.
Sau này tôi lười ra ngoài, ngoài việc đưa đón con, mọi thứ tôi đều đặt online.
Tần Ngôn Xuyên cũng bắt đầu mua hàng online—hoa, túi xách, quần áo, trang sức, sách, đồ chơi…
Cái gì tôi có thể từ chối, tôi đều từ chối; không từ chối thì tôi đem bỏ hết trước cửa nhà ta.
Hàng xóm ai cũng biết đang theo đuổi tôi, ngày ngày vừa ăn hạt dưa vừa hóng chuyện.
Có hàng xóm nhiều chuyện còn khuyên tôi:
“Đẹp trai, giàu có, hiền lành thế kia, sao lại không ưng nổi chứ?”
Tôi chỉ mỉm , không trả lời.
Tôi bận rộn chuẩn bị cho tác phẩm mới của mình.
Một sáng sớm, tôi vừa mở cửa thì thấy Tần Ngôn Xuyên đứng ngay trước mặt.
Trên tóc còn vương một lớp sương mỏng.
Thấy tôi, hớn hở như trẻ con khoe quà, lôi ra một hộp đồ ăn từ trong ngực.
“Tiểu Ngư, nghe bánh bao hấp của tiệm này siêu ngon, xếp hàng hai tiếng mới mua nồi đầu tiên. Em thử đi!”
Gương mặt là sự vui vẻ và nịnh nọt mà trước đây tôi chưa từng thấy.
Tôi bỗng thấy chua xót và buồn .
Trước đây tôi dốc hết chân với , đến một chút tôn trọng cũng không có.
Giờ tôi vứt bỏ , coi như không tồn tại thì lại chạy đến dâng hiến cả thế giới.
Thật nực .
Tôi hất đổ hộp đồ ăn.
Những chiếc bánh trắng mềm lăn lóc trên mặt đất, dính đầy bụi bẩn.
“Tần tổng tưởng chỉ cần xếp hàng mua vài cái bánh bao là tôi sẽ cảm đến mức bán cả bản thân sao?”
Anh ta hoảng hốt giải thích:
“Không… Tiểu Ngư, không có ý đó. Anh chỉ muốn đối xử tốt với em…”
“Tôi không cần!”
Tôi cắt lời ta.
“Tần tổng từng nghe câu này chưa—Tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cả rác.”
“Hơn nữa, tôi chưa bao giờ muốn có thứ cảm đó của .”
Tôi đóng sầm cửa lại.
Không ngờ tay ta vẫn chưa rút về kịp, bàn tay bị kẹp mạnh đến sưng đỏ.
Tôi thấy cau mày, mồ hôi túa trên trán.
Ngón tay nhanh chóng sưng phồng lên, chẳng bận tâm.
Chỉ lặng lẽ tôi, :
“Tiểu Ngư, tội lỗi đến sao? Đến cả quyền theo đuổi em lại lần nữa cũng không có?”
Tôi cảm thấy vô cùng bực bội, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Tôi không muốn cãi nhau trong nhà, sợ đánh thức Thẩm Ngộ.
“Tần Ngôn Xuyên, đi đi, đừng đến nữa.”
“Sao lại không ?” – ta vẫn ngoan cố.
“Người đàn ông khác theo đuổi em, tại sao lại không ?”
Giờ thì tôi hiểu vì sao ta lại như .
Hôm qua con trai hàng xóm đến giúp tôi sửa ống nước, ta hiểu lầm.
“Tiểu Ngư, em đi…”
“Anh mang trái tim của Thẩm Dịch. Em trái tim này mà, đúng không?”
“Quay về bên đi… để ngày nào em cũng có thể ở cạnh trái tim ấy, ngày nào cũng ở bên Thẩm Dịch.”
Tôi không tin nổi vào tai mình.
Đây vẫn là thiếu gia nhà họ Tần từng kiêu ngạo tự tại chơi bời phong lưu năm xưa sao?
“Tần Ngôn Xuyên, có biết mình đang gì không?”
“Tôi biết.” – Anh cay đắng.
“Những lời như thế, trước kia tôi thật sự không bao giờ ra .”
“Nhưng Tiểu Ngư, nếu việc trở thành người thay thế Thẩm Dịch có thể khiến em quay lại bên tôi, có thể khiến em lại tôi như trước, tôi sẵn lòng.”
“Tiểu Ngư, em có thể trở về không?”
Giọng run rẩy, ánh mắt cầu khẩn như van xin tôi đừng tàn nhẫn, cầu xin tôi lần nữa.
Nhưng tôi còn chưa kịp “không”, một chiếc xe đã dừng lại trước cửa nhà.
Ôn Đồng Đồng từ trong xe lao xuống, tức giận ngút trời.
“Con tiện nhân, lại là mày dụ dỗ Ngôn Xuyên!”
Chưa kịp phản ứng, một cái tát đã giáng xuống mặt tôi.
Tần Ngôn Xuyên giật mình tỉnh táo lại, tức giận bóp cổ Ôn Đồng Đồng, đẩy ta ra phía sau, chắn tôi phía sau lưng.
“Ôn Đồng Đồng, muốn chết à?!”
Ôn Đồng Đồng thở hổn hển, ánh mắt như phát điên.
“Tần Ngôn Xuyên, đã ngủ với tôi, đừng mơ phủi sạch!”
“Tôi đang mang thai con đấy!”
Tần Ngôn Xuyên sợ hãi quay sang tôi:
“Tiểu Ngư, không có! Em đừng nghe ta bậy!”
Tôi chỉ lạnh nhạt, rồi đóng sầm cửa lại.
16.
Tôi không biết Ôn Đồng Đồng đã đi đâu.
Nhưng Tần Ngôn Xuyên vẫn đứng trước cửa nhà tôi suốt cả ngày.
Anh liên tục nhắn tin giải thích, rằng hôm đó bị Ôn Đồng Đồng chuốc say rồi đưa đến khách sạn, thề không có chuyện gì xảy ra.
Còn đứa bé trong bụng ta không phải của .
Anh sắp về thủ đô giải quyết công việc, xong sẽ quay lại ngay để xin lỗi tôi.
Thẩm Ngộ hỏi tôi: “Có phải vì con mà mẹ không ở bên Tần nữa không?”
Tôi biết con bé đã nghe những lời đồn thổi đâu đó.
Tôi xóa toàn bộ tin nhắn của Tần Ngôn Xuyên, chặn số .
Tôi bắt đầu lên kế hoạch chuyển nhà.
Tôi không muốn để Thẩm Ngộ bị tổn thương thêm nữa.
Nhưng khi còn chưa tìm nhà, chuyện không may đã xảy ra.
Ôn Đồng Đồng không đi cùng Tần Ngôn Xuyên về thủ đô, mà ở lại Côn Thị, âm thầm điều tra về tôi.
Khi tôi dẫn Thẩm Ngộ đi chơi công viên, ta đã bắt cóc con bé.
Cô ta đe dọa tôi không báo công an, cầu tôi đêm khuya đến góc hẻo lánh nhất của hồ Điền Trì gặp mặt.
Thẩm Ngộ bị ta cho mê man, nhét vào chiếc gùi tre, nhỏ xíu một cục, mà mắt tôi đỏ hoe, chỉ muốn lao tới ôm con ngay lập tức.
Nhưng một con dao găm lạnh lẽo đã dí sát vào cổ con bé.
“Trần Ngư, sao không chịu chết đi?! Cô có gì hơn tôi? Cô có gì xứng đáng để Ngôn Xuyên nhớ mãi không quên?”
“Muốn cứu con bé à? Vậy thì nhảy xuống hồ đi!”
“Cô chết rồi, ấy sẽ là của tôi!”
“Yên tâm, tôi không con bé đâu, tôi chỉ muốn sống hạnh phúc với ấy. Cô chết rồi, mọi chuyện sẽ giải quyết.”
Đôi mắt của Ôn Đồng Đồng ánh lên sự điên cuồng.
Tôi không biết có nên tin lời ta không, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Thẩm Ngộ là con tôi, là đứa trẻ mà Thẩm Dịch dùng mạng sống để cứu lấy.
Tôi không thể để con bé gặp chuyện gì.
“Ôn Đồng Đồng, nhớ kỹ lời . Nếu không, tôi có ma cũng không tha cho !”
Tôi quay người, nhảy thẳng xuống hồ lạnh giá.
Ngay giây tiếp theo, một bóng người lao từ xa đến, nhảy xuống theo tôi.
Tôi cứu lên.
Khi mở mắt, tôi thấy đôi mắt đỏ hoe đầy mừng rỡ của Tần Ngôn Xuyên.
Anh muốn ôm tôi, bị ánh mắt lạnh lùng của tôi ngăn lại.
Anh hơi luống cuống, vội vàng giải thích:
“Tiểu Ngư, đừng lo. Thẩm Ngộ không sao.”
“Anh đã cho bác sĩ kiểm tra toàn thân cho con bé rồi. Con rất ổn, em cứ yên tâm.”
“Ôn Đồng Đồng đã bị cảnh sát bắt rồi. Anh đảm bảo ta sẽ phải ngồi tù mọt gông, không bao giờ còn em và con nữa.”
“Còn cái này nữa—”
Anh đưa tôi một tập tài liệu.
“Đây là bản ghi hình giám sát ở khách sạn và lời khai của vài người liên quan.”
“Anh thật sự không hề chạm vào Ôn Đồng Đồng. Cô ta còn cùng lúc dây dưa với mấy gã đàn ông khác, chính ta cũng không biết cái thai đó là của ai.”
“Cô ta chỉ muốn đổ hết lên đầu .”
“Tiểu Ngư, không lừa em. Em đừng giận nữa, không?”
Tập hồ sơ mở ra trước mặt tôi, tôi chẳng buồn lấy một lần.
Tôi ngẩng đầu ta, không hề che giấu sự chán ghét trong ánh mắt.
“Tần Ngôn Xuyên, có thể đừng phiền tôi nữa không? Coi như tôi xin đấy.”
Thân người Tần Ngôn Xuyên khẽ run.
“Hôm nay là Ôn Đồng Đồng, ngày mai thì sao? Liệu có phải là Lý Đồng Đồng, Trương Đồng Đồng?”
“Anh dám chắc cả phần đời còn lại của sẽ không có người phụ nữ khác à?”
“Tôi không tin. Mà cũng không tin. Trong cái giới của , thứ rẻ rúng nhất chính là cảm chân thành.”
“Tôi thấy ghê tởm. Ghê tởm , ghê tởm đám bè bẩn thỉu của , ghê tởm cách các người lấy sự chà đạp lên trò tiêu khiển.”
“Chỉ cần nghĩ đến thế giới của các người thôi, tôi đã thấy dơ bẩn.”
“Anh nghĩ mình có thể thay thế Thẩm Dịch sao? Anh có xứng không?”
“Thẩm Dịch là người tử tế, chính trực, dũng cảm và lương thiện.”
“Còn — một kẻ chơi bời vô độ, không xứng đứng cạnh ấy dù chỉ một chút.”
“Tôi sẽ chuyển nhà. Nếu vẫn còn tiếp tục dây dưa, tôi không ngại ra những việc khiến ân hận cả đời.”
Tần Ngôn Xuyên tôi rất lâu, trong mắt là ăn năn, tuyệt vọng, tự trách, vẫn không cam tâm.
“Tiểu Ngư… nếu như không chịu buông tay thì sao?”
Tôi cầm lấy con dao gọt hoa quả bên cạnh, dí thẳng vào cổ mình.
“Được thôi. Vậy thì mang tôi đi đi.”
Tần Ngôn Xuyên chết sững, im lặng rất lâu, sau đó bật trong đau đớn.
“Thì ra… em thà chết còn hơn quay về bên .”
“Tiểu Ngư, hóa ra… thật sự đã đánh mất em rồi.”
“Được. Anh đồng ý. Anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
“Tiểu Ngư… xin lỗi em vì tất cả. Mong em cả đời an yên hạnh phúc.”
Anh quay lưng bước ra khỏi phòng bệnh, vừa đến cửa, cơ thể bỗng ngã quỵ.
17.
18.
Tần Ngôn Xuyên phát bệnh.
Trái tim của ta xảy ra phản ứng đào thải nghiêm trọng, người nhà đưa về thủ đô bằng trực thăng ngay trong đêm để cấp cứu.
Tôi không quan tâm đến trạng của ta.
Sau khi hồi phục, tôi đưa Thẩm Ngộ trở về nhà.
Tôi không ngờ hơn một tháng sau, lại gặp mẹ Tần Ngôn Xuyên trước cửa nhà.
Người phụ nữ từng khinh thường tôi vì xuất thân thấp kém, giờ đã trở thành một người mẹ tiều tụy, suy sụp.
“Tiểu Ngư… con đi gặp Ngôn Xuyên một lần không? Nó thật sự không cầm cự nữa rồi.”
Bà ấy nắm chặt tay tôi, mắt đỏ hoe.
Tôi rút tay lại, bình tĩnh đáp:
“Dì về đi. Câu trả lời cháu đã rõ trong điện thoại rồi.”
Vài ngày trước, tôi đã nhận cuộc gọi của bà.
Bà Tần Ngôn Xuyên đang nằm trong ICU, trạng rất xấu, lúc hôn mê luôn miệng gọi tên tôi.
Tôi từ chối.
Tôi và ta giờ đã là người dưng. Sự sống hay cái chết của ta, không còn liên quan gì đến tôi.
“Tiểu Ngư… dì xin con. Dì biết trước kia dì không tốt với con, dì nhận sai.”
Vừa , bà vừa định quỳ xuống.
Tôi vội đỡ lại:
“Dì à, cháu có đi gặp thì cũng không thay đổi gì.”
“Người có thể cứu ấy là bác sĩ, không phải cháu.”
“Nhưng… nó rất muốn gặp con. Biết đâu gặp con rồi, bệnh sẽ chuyển biến tốt hơn thì sao?”
Tôi bỗng thấy câu ấy thật buồn .
“Nếu chỉ cần gặp mặt là khỏi bệnh, cần bác sĩ gì nữa?”
“Dì biết không… có một chuyện có lẽ dì vẫn chưa rõ.”
“Trái tim trong lồng ngực Tần Ngôn Xuyên, là của trai cháu.”
“Bạn trai cháu là một phóng viên chính trực, tốt bụng, rất cháu.”
“Yêu đến mức không nỡ để cháu rơi một giọt nước mắt, đến mức ai dám tổn thương cháu, ấy sẽ liều mạng với người đó.”
“Nên cháu nghĩ, có lẽ ấy trên trời cũng không muốn trái tim mình tiếp tục nằm trong người như Tần Ngôn Xuyên đâu.”
Tôi mặc kệ vẻ mặt bàng hoàng mất hồn của bà.
Đóng cửa lại.
Mọi thứ trở về yên tĩnh.
Căn nhà bên cạnh đã có chủ mới.
Thẩm Ngộ rất thích giáo và bè trong trường mẫu giáo hiện tại nên tôi quyết định không chuyển nhà nữa.
Tôi muốn dành dụm tiền, mua đứt luôn căn nhà này.
Sự nghiệp truyện tranh của tôi bắt đầu khởi sắc.
Tôi dần có tiếng tăm trong giới.
Một năm sau, tác phẩm tôi ký hợp đồng xuất bản đã bán chạy trên một nền tảng lớn.
Tôi mời tham gia đêm giao lưu tác giả.
Đúng dịp nghỉ hè, tôi định đưa Thẩm Ngộ đi chơi luôn.
Sau khi khóa cửa, lên xe chuẩn bị xuất phát, Thẩm Ngộ chợt thì thầm:
“Mẹ ơi, dưới giàn hoa kia hình như có người.”
Tôi qua gương chiếu hậu, thấy một dáng người quen thuộc sau tán hoa tử đằng.
Tôi biết là Tần Ngôn Xuyên.
Sáng nay tôi đã thấy ta lúc đi đổ rác.
Bây giờ ta gầy gò, mặt mũi trắng bệch như người sắp chết.
Có những lúc người ta buồn đến mức không thể gì, chỉ còn biết bật .
Anh ta thấy tôi, ánh mắt lóe sáng như tia hi vọng cuối cùng.
“Tiểu Ngư… em sống tốt không?”
Giọng ta rất yếu, như sợi chỉ mong manh sắp đứt.
“Tần Ngôn Xuyên, nuốt lời rồi.” – Tôi .
“Anh đã … sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Anh ta hoảng hốt, vội vàng :
“Tiểu Ngư đừng giận, chỉ muốn em một lần thôi. Anh đi ngay bây giờ.”
Tôi không trả lời, quay người trở vào nhà.
Khi tôi mang hành lý ra xe, ta đã biến mất.
Tôi nghĩ ta rời đi thật rồi.
Không ngờ… ta chỉ đang trốn đi.
Tôi xoa đầu Thẩm Ngộ, nhẹ nhàng :
“Chỉ là một người lạ đi ngang thôi, không cần bận tâm đâu.”
“Vâng ạ!” – Thẩm Ngộ vui vẻ ngồi vào ghế an toàn, hô to:
“Xuất phát thôi mẹ ơi!”
Tôi nhấn ga.
Để lại bóng dáng ấy phía sau.
Lái xe về phía tương lai tươi sáng của mình.
Bạn thấy sao?