29
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, tôi gặp lại Quang Tĩnh, người đã lâu không gặp.
Cô ta ăn mặc toàn hàng hiệu, phong cách vô cùng phô trương, còn đeo một chuỗi vòng cổ ngọc lục bảo.
Già chát.
Giang Tây Thành như một con ruồi xịt nước hoa, nhiệt bám lấy ta, không ngớt lời nịnh hót.
“Không hổ danh là nữ thần của tôi, đến từng sợi tóc cũng toát lên hai chữ cao quý.”
Cậu ta sợ người khác không biết về thân phận hiện tại của Quang Tĩnh.
Nói phét về việc ta tốt nghiệp từ trường Ivy League.
Lập một công ty đầu tư đa quốc gia, nhiều thương gia giàu có nổi tiếng là khách hàng của ta.
Giới nhà giàu thực sự rất thực dụng.
Biết Quang Tĩnh có bối cảnh mạnh, nhiều người chủ đến nịnh bợ.
Quang Tĩnh bước đến trước mặt tôi, mỉm tự mãn:
“Dư Chân Chân, đã lâu không gặp!”
Trong phòng toàn là người thông minh, để tránh những rắc rối không đáng có, tôi chẳng buồn bày tỏ thái độ.
Nhưng Quang Tĩnh rõ ràng có ý định chọc tôi khó chịu.
Cô ta từ trên xuống dưới đôi chân của tôi.
“Nghe cậu sẽ phải nằm liệt giường cả đời, tôi còn thấy tiếc cho cậu lâu lắm.
“Có tiền đúng là tốt, có thể mời chuyên gia hàng đầu thế giới phẫu thuật.”
Thấy tôi không hề lòng, ta lại giả vờ thân mật: “À, tôi về nước cùng A Húc đấy! Bao nhiêu lần chia tay rồi lại tái hợp, không ngờ ấy vẫn không thể quên tôi.”
Tôi lạnh lùng Quang Tĩnh, lập tức hiểu ra vài điều.
Hồi cấp ba, tôi là đứa dễ nổi nóng, hay ghen tuông vô cớ.
Chỉ cần liên quan đến Nghiêm Húc, tôi thường không kiềm chế mà mấy việc ngốc nghếch.
Từng mắng Quang Tĩnh trước mặt mọi người.
Cô ta rất giỏi diễn.
Sau lưng thì mắng tôi là một đứa nhà quê không xứng đáng , trước mặt lại đóng vai nạn nhân bị tôi bắt nạt.
Cô ta chắc hẳn nghĩ rằng tôi sẽ như xưa, chỉ cần khơi mào một chút là sẽ mất bình tĩnh.
Để lại ấn tượng về một kẻ kế thừa nhà họ Dư có tính khí bất ổn trước mặt các nhân vật tiếng tăm.
Rồi lại tìm tay phóng viên viết vài ba bài giật gân, biến thành một câu chuyện bát nháo về tôi.
Tôi kiềm chế cơn giận, khẽ nở nụ lạnh đáp trả.
“Xem ra, thực sự Nghiêm Húc! Dù sao thì không phải ai trẻ như cũng có lòng can đảm, nguyện mẹ kế.”
Mặt Quang Tĩnh thoáng cứng lại.
Đúng như tôi nghĩ, ta biết về sự tồn tại của Nghiêm Hạo.
Chúng tôi nhau chằm chằm vài giây, không khí giữa chúng tôi tràn ngập mùi thuốc súng khó nhận ra.
Đúng lúc này, buổi đấu giá bắt đầu, mọi người đều tìm chỗ ngồi xuống.
30
Trong khi đấu giá vài món đầu tiên, Quang Tĩnh cũng như tôi, không có phản ứng gì.
Cho đến khi một viên hồng ngọc hiếm có xuất hiện, Giang Tây Thành ngồi bên cạnh ta trở nên phấn khích.
Tôi hiểu rồi.
Họ cũng đến để giành viên hồng ngọc mà Lôi phu nhân thích.
Ngay từ khi bắt đầu, đã có không ít người tham gia đấu giá.
Tôi và Quang Tĩnh ngồi không quá xa, hai bên lần lượt giơ bảng giành giật.
Giá cứ thế tăng cao, Giang Tây Thành càng ngày càng bồn chồn.
Có vẻ, cậu ta chính là nhà tài trợ đằng sau.
Dần dần, chỉ còn lại tôi và Quang Tĩnh.
Nhìn giá đấu không ngừng tăng, tôi cũng bắt đầu xót tiền.
Nếu không phải vì dự án của Lôi tổng có tiềm năng lớn, thì có điên mới ném một đống tiền vào một viên đá.
Không phải ai cũng “khác người” như Nghiêm Húc.
Những viên đá trị giá vài tỷ, ta lại thản nhiên bỏ chúng trên bàn trà nhà tôi.
Nói là để chiếm chỗ trước.
Đúng là độc đoán! Ôi trời! Giá đã lên đến 10 triệu USD rồi.
Sắp vượt quá ngân sách.
Quang Tĩnh dường như quyết tâm giành bằng với tôi.
Cô ta mặc kệ Giang Tây Thành ngăn cản.
Vừa giơ bảng, vừa khiêu khích tôi.
Vẻ mặt tự mãn của ta như muốn rằng, chỉ cần là thứ ta muốn, tôi sẽ không bao giờ giành .
Trước đây là Nghiêm Húc và thứ hạng học tập, giờ là thương vụ ăn và viên ngọc rực rỡ này.
Cái lòng ham thắng chết tiệt này!
Thật khiến người ta phấn khích.
Tôi không muốn cứ lần nào cũng phải chịu thua trước Quang Tĩnh.
Cảm giác muốn đấu đến cùng với ta bùng lên trong từng tế bào.
Cùng lắm, lỗ thì tôi sẽ bán đi mấy viên đá mà Nghiêm Húc đã ép buộc đưa vào nhà tôi.
32
Nhưng ngay khi tôi định giơ bảng lần nữa, một bàn tay ấm áp đặt lên cánh tay tôi.
Từ phía sau vang lên giọng trầm ấm quen thuộc.
“Đừng đấu nữa!”
Tôi bực bội Nghiêm Húc.
“Sao nào, thấy khó chịu khi tôi giành thứ gì từ tay cũ của à?”
Nghiêm Húc ghé sát tai tôi thì thầm.
“Nếu cậu thích, tôi sẵn sàng đấu giá đến cùng để giành nó cho cậu.
“Nhưng nếu để tặng người khác, thì tôi cho cậu biết, Lôi phu nhân thích thứ khác chứ không phải hồng ngọc.
“Hợp đồng với Lôi tổng đã ký xong rồi, không tin cậu có thể gọi về công ty hỏi.”
Tôi sững người.
Lúc này, Quang Tĩnh đã đấu giá thành công.
Biểu cảm của Giang Tây Thành rất phức tạp, như thể trách ta không theo kế hoạch đã bàn trước.
Vượt quá ngân sách rất nhiều, Quang Tĩnh không bận tâm.
“Không bỏ vốn lớn thì sao bắt sói, kinh doanh phải rộng lượng chứ.”
An ủi xong Giang Tây Thành, Quang Tĩnh tiến lại gần, nhẹ nhàng Nghiêm Húc.
“A Húc, cũng đến à? Về nước rồi nghỉ ngơi ổn chứ?”
Lời chào thân mật, như thể quan hệ giữa họ không đơn giản chút nào.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là Nghiêm Húc lại không đáp lại.
Sắc mặt Quang Tĩnh thoáng vẻ khó chịu.
Rồi ta chuyển hướng công kích về phía tôi.
Cô ta chắc mẩm tôi sẽ ầm lên với Nghiêm Húc về chuyện của Nghiêm Hạo, nên cố gợi đến chuyện trẻ con.
“Không ngờ Húc đã bố, mà vẫn có nhiều phụ nữ lao đến nhỉ.”
Tôi thấy bực trong lòng, mặt vẫn bình thản, thế rồi, Nghiêm Húc bất ngờ ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi loạng choạng vài bước, ngã vào vòng tay lạnh lùng của .
Anh lạnh lùng Quang Tĩnh.
“Có những chuyện trên máy bay tôi đã rõ rồi, sau này tốt nhất đừng liên quan gì đến nhau nữa.
“Và hy vọng là chưa điều gì khiến tôi hiểu lầm.”
Bạn ? Cái quái gì thế này?
Trong đầu tôi như có tiếng nổ lớn.
Giữa ánh mắt tức tối của Quang Tĩnh, Nghiêm Húc kéo tôi ra khỏi buổi đấu giá.
33
Tôi bị nhét vào ghế phụ, Nghiêm Húc nhíu mày.
“Sao cậu lại chặn số tôi?”
Tôi hừ lạnh một tiếng.
“Không vì lý do gì cả! Chỉ là không muốn bị cuốn vào thế giới của người đàn ông đã có gia đình.
“Cậu tưởng ai cũng giống Quang Tĩnh, gặp lại cậu là muốn nối lại xưa sao?”
Nghiêm Húc im lặng vài giây, giọng khàn khàn.
“Chân Chân, chúng ta nên rõ mọi chuyện.”
“Nói gì chứ? Chẳng phải Nghiêm Hạo là con cậu sao?
“Sau vụ tai nạn, cậu biến mất mấy năm, không một lời hỏi han, chẳng phải là quá lạnh lùng sao?”
Nghiêm Húc bị câu hỏi của tôi cho bối rối.
“Chân Chân, tôi biết cậu vẫn giận chuyện năm đó, tôi có lý do riêng.”
“Tôi không quan tâm!”
Thấy tôi càng càng tức giận, Nghiêm Húc thở dài.
“Xem ra, nếu không rõ, tôi sẽ phải mang danh tra nam suốt đời.
“Nhưng cậu có thể hứa với tôi không, dù sắp nghe thấy gì cũng hãy bình tĩnh?”
Tôi không khỏi ngạc nhiên.
Giọng điệu nghiêm trọng của như ẩn chứa một sự thật nào đó khó có thể tiết lộ.
Không khí trong xe bỗng trở nên căng thẳng.
Nghiêm Húc ngừng lại một chút.
“Cậu từng nghe qua về mẹ tôi chưa?”
Tôi theo phản xạ gật đầu.
Khi còn nhỏ, Nghiêm Húc luôn độc bên cạnh ông nội.
Tôi từng tò mò hỏi, tại sao ba mẹ Nghiêm Húc không ở nhà cùng ấy?
Lúc đó, chẳng ai cho tôi câu trả lời.
Ánh mắt Nghiêm Húc trở nên u ám, trong giọng ẩn chứa nỗi buồn không rõ ràng.
Trong sự kinh ngạc của mình, tôi nghe những bí mật không ai biết của nhà họ Nghiêm.
34
Nghe khi Nghiêm Húc còn rất nhỏ, mẹ ấy đã bị bệnh và đưa ra nước ngoài điều trị.
Sau một Giáng sinh đầy tuyết rơi, bà đột ngột biến mất.
Ông ngoại của Nghiêm Húc, một thương gia giàu có, không chịu nổi cú sốc và qua đời không lâu sau đó.
Ba của Nghiêm Húc đã tìm kiếm nhiều nơi vẫn không có tin tức gì, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Hai năm sau, ông ta cưới Cao Mị và sinh ra con trai út, Nghiêm Bá Thiên, luôn mang bên cạnh.
Đến khi Nghiêm Húc vào cấp hai, cả ba người mới trở về nước.
“Chân Chân, cậu còn nhớ không? Quan hệ của chúng ta trở nên lạnh nhạt từ khi ba tôi trở về.”
“Ừ!”
Từ đó, Nghiêm Húc trở nên lạnh lùng với tôi.
Tôi đã cãi vã, thậm chí nghi ngờ liệu mình có sai điều gì, mãi không tìm ra lý do.
Nghiêm Húc cúi thấp mắt.
“Hồi đó, tôi sợ sẽ kéo cậu vào rắc rối, nên không dám thật với cậu.”
Tôi ngạc nhiên một chút.
Rắc rối gì chứ?
Nghiêm Húc thở dài.
“Từ khi ba tôi về nước, ông ta bắt đầu kiểm soát mọi thứ của tôi.”
Ba Nghiêm bắt đầu thường xuyên đưa Nghiêm Húc tham gia các bữa tiệc, dạy cách kết giao và những mánh khóe trong kinh doanh.
Nhưng Nghiêm Húc lúc đó không còn là một đứa trẻ.
Anh có những giá trị riêng.
Biết điều gì có thể chấp nhận và điều gì không.
Sau này, Nghiêm Húc cờ phát hiện ra ba mình và Cao Mị có thân phận không thể tiết lộ.
Họ là thành viên quan trọng của một tổ chức lừa đảo ở nước ngoài.
Tổ chức này không chỉ thu nạp những kẻ côn đồ, mà còn đào tạo những kẻ kinh doanh có kỹ năng cao, nhằm lừa lọc tiền của các đại gia.
Bằng cách này, cho dù bị phát hiện, những người bị lừa cũng không dám lên tiếng.
Thủ đoạn của tổ chức rất tàn nhẫn.
Chỉ cần chọn mục tiêu, chúng sẽ sử dụng đủ mọi cách từ dụ dỗ đến bạo lực để đối phương phải khuất phục.
35
Nghiêm Húc siết chặt nắm .
“Thật không may, ông ngoại của tôi chính là mục tiêu của chúng.”
Để chiếm tài sản của ông, ba Nghiêm không ngần ngại dùng mọi thủ đoạn để cưới một tiểu thư giàu có.
Cho đến khi cặp song sinh chào đời, ông ta mới có ý định từ bỏ, định hưởng niềm vui gia đình và rửa tay gác kiếm.
Nhưng, kẻ đã ra quá nhiều tội lỗi, đâu dễ tìm đường lui.
Huống chi, ba của Nghiêm Húc và Cao Mị vốn đã là một cặp từ lâu, bà ta không chấp nhận việc ông ta rời đi.
Để ép ông ta tiếp tục lừa những người giàu có khác, tổ chức đã bắt cóc người sinh đôi của Nghiêm Húc.
Chúng đe dọa, nếu ông ta tự ý hành , sẽ mất luôn đứa con thứ hai.
Không còn cách nào, ba của Nghiêm Húc đành ở lại tổ chức, tiếp tục nghe lệnh.
Không ngờ, mẹ của Nghiêm Húc bị trầm cảm sau sinh và khi phát hiện con trai mình mất tích, đã hoàn toàn suy sụp.
Trong một khoảnh khắc tỉnh táo, bà nghe cuộc trò chuyện giữa chồng và tổ chức, liền nổi điên muốn tố cáo tất cả.
Những kẻ trong tổ chức tàn nhẫn đưa bà ra nước ngoài và giam giữ.
Ông ngoại của Nghiêm Húc không chịu nổi cú sốc con mất tích mà qua đời, để lại gia sản khổng lồ vào tay con rể.
Câu chuyện trước mắt như một huyền thoại khó tin.
Sắc mặt Nghiêm Húc càng lúc càng lạnh lẽo.
“Không lâu sau khi mẹ và trai mất tích, ba tôi gặp một rắc rối lớn và buộc phải ra nước ngoài để tránh.
“Ông biết cả đời này không thể ở bên mẹ tôi nữa, nên đã cưới Cao Mị.”
Những chuyện sau đó, tôi đã biết.
Nghiêm Húc sống ở biệt thự của ông ngoại, ông nội một tay nuôi lớn.
Ông nội Nghiêm đáng thương ấy cũng bị lừa dối, nghĩ rằng con trai mình ra nước ngoài để ăn lớn.
Đến khi Nghiêm Húc học xong cấp hai, sóng gió đã qua, ba mới đưa gia đình trở về.
Lúc này, ông ta đã là một nhân vật đầu sỏ trong tổ chức.
Một khi đã chằm chằm vào vực thẳm quá lâu, người ta sẽ không thể quay đầu lại.
Để củng cố sức mạnh của tổ chức, ba của Nghiêm Húc bắt đầu tẩy não con trai mình.
Nhưng Nghiêm Húc rất thông minh.
Anh không bị ảnh hưởng bởi những suy nghĩ xấu, mà ngược lại, nhận thấy điều gì đó bất thường từ những hành vi kỳ lạ của ba và mẹ kế.
Lên cấp ba, con của thủ lĩnh tổ chức lừa đảo, Quang Tĩnh, xuất hiện.
Cô ta ngụy trang thành tiểu thư nhà giàu, lẻn vào giới thượng lưu để chuẩn bị cho tương lai.
Sau khi biết thân phận của Quang Tĩnh, Nghiêm Húc cờ thấy một tấm ảnh trong tay ta.
Người trong ảnh trông giống như đúc.
Nghiêm Húc nhận ra, người đó có khả năng cao là trai song sinh mất tích của mình.
Thế là lợi dụng sự thích của Quang Tĩnh để đến gần ta, nhằm tìm thêm manh mối.
Nhưng Nghiêm Húc đã đánh giá thấp lòng chiếm hữu đáng sợ của Quang Tĩnh.
Để đạt thứ mình muốn, ta có thể dùng mọi thủ đoạn.
Nghiêm Húc không muốn tôi bị tổn thương, nên bắt đầu xa cách với tôi.
Trước khi tốt nghiệp cấp ba, Quang Tĩnh hỏi có muốn cùng ra nước ngoài không.
Nghiêm Húc biết trụ sở chính của ta ở nước ngoài, nên đã đồng ý.
Một là để qua đó tìm tung tích của mẹ và trai.
Hai là để tôi tránh xa hiểm nguy.
Chỉ không ngờ, lòng ghen tuông của Quang Tĩnh mạnh mẽ đến mức.
Trước khi đi, ta đã cho người tạo ra một vụ tai nạn hoàn hảo.
Bạn thấy sao?