15.
Sau Giáng sinh, tôi ký hợp đồng bán lại nhà nghỉ cho người mua.
Hôm đó, tôi đặt vé máy bay ngay.
Ba năm trước, khi tôi đến thị trấn này, cả người đầy phong trần, mệt mỏi đến mức không muốn gì.
Mỗi đêm, tôi đều mơ những ký ức hỗn loạn và rời rạc.
Giây trước, tôi thấy hai người chúng tôi tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau.
Giây sau, tôi lại nghe thấy Du Châu lạnh lùng tôi nghèo khổ, thiếu thốn cảm và dễ bị lừa.
Thường thì khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy tim mình như bị vò nát, phải thở hổn hển từng hơi lớn.
Giống hệt khoảng thời gian khi mẹ tôi rời đi.
Chỉ là khi đó, tôi dồn toàn bộ tâm trí vào việc chăm sóc Du Châu để tê liệt cảm giác đau khổ của chính mình.
Tôi đã mất rất nhiều thời gian để bước ra khỏi bóng tối.
Hoàn thành giá trị bản thân, học cách và tôn trọng chính mình.
Vậy nên, tôi sẽ không quay đầu lại.
Dù sao thì số tiền tôi lấy từ nhà họ Trần, cộng với khoản tôi kiếm khi bán đứng Du Châu, đủ để tôi sống sung túc cả đời.
Tôi dự định tiếp tục học nốt chương trình đại học, sau đó sẽ đi đây đi đó vài năm, ngắm núi non, sông nước.
Có lẽ vài năm nữa, tôi sẽ ổn định lại, chọn một thành phố mà tôi thích.
Nhưng chuyện tương lai, ai mà biết .
Năm thứ hai sau khi rời khỏi thị trấn.
Một nhân viên cũ trò chuyện với tôi, vô nhắc đến tin tức về cái chết của Du Châu.
Anh ta đã vượt qua kỳ phỏng vấn và đậu vào vị trí biên chế của bảo tàng.
Điều này tôi không ngạc nhiên.
Năm đó, ta nhờ điểm cộng nghệ thuật mà thi đỗ trường đại học thuộc nhóm 985.
Học một năm ngành hội họa dầu, vì không thể phục hồi chức năng tay, chuyển sang chuyên ngành lịch sử và lý luận.
Xét ra thì cũng khá phù hợp với công việc.
Nhân viên nhắc đến ta, không khỏi cảm thán:
“Rõ ràng đã đậu biên chế, cuộc sống sắp tốt hơn, mà lại như thế…”
“Khoảng nửa tháng trước, cậu ta và một người phụ nữ cãi cọ ngay trên phố.”
“Chị chủ, cũng may hồi đó chị không chấp nhận cậu ta. Tên này ở ngoài còn nợ !”
“Người phụ nữ kia vừa khóc vừa hét, rằng mình trở nên như đều là do cậu ta . Giờ bị em trai cậu ta chèn ép, bị phong sát trong ngành, phải đi tiếp khách, chịu đủ nhục nhã mà vẫn không sống nổi, bắt cậu ta phải chịu trách nhiệm.”
Tôi biết đó là Trần Lệ.
Tính ra, án tù của ta cũng đã mãn hạn.
“Thật sự xui xẻo, hôm đó sương mù dày đặc. Cảnh sát kiểm tra hiện trường mà còn lắc đầu. Camera giám sát cho thấy hai người tiếp tục cãi vã trên xe, còn giằng co vô lăng. Người phụ nữ đó thật sự rất tàn nhẫn, dùng cờ lê đánh liên tục vào tay bị thương của Du Châu. Thế là xe lật, cả hai lao qua rào chắn.”
Tôi nghĩ đến những tin nhắn ta gửi trong hai năm qua mà tôi chưa bao giờ trả lời.
Những dịp lễ Tết đều có, phần lớn là chúc tôi bình an, khỏe mạnh.
Có lẽ sợ tôi chặn số, mỗi lần ta đều dùng một số khác nhau.
Tin nhắn gần nhất là từ ba tháng trước.
Tôi cảm thán sự vô thường của cuộc đời, chỉ dừng lại ở đó.
Một thông báo từ ứng dụng nhắc tôi về lịch học kéo tôi trở lại thực tại.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng len qua những đám mây.
Ngày mai có vẻ sẽ là một ngày đẹp trời.
Ngoại truyện
Từ khi ở bên Mạnh Thư Đồng, mỗi ngày của tôi đều sống trong sợ hãi.
Tôi sợ ấy phát hiện ra sự lừa dối của tôi.
Sợ ấy biết rằng cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi chỉ là một lời dối hoang đường.
Khoảng thời gian đó, tôi sống rất u ám.
Cha tôi muốn đưa tôi ra nước ngoài, để nhường đường cho đứa con trai “tốt” của ông ấy.
Mẹ tôi, kể từ khi bị đưa vào viện tâm thần cách đây mười năm, trạng thái ngày càng tệ.
Những lúc bà tỉnh táo rất ít, thỉnh thoảng thấy mặt tôi, bà sẽ gọi tôi bằng tên của cha.
Có oán hận, cũng có van xin.
Tôi sợ phải thấy mẹ trong trạng thái như thế, nên dần dần không đến thăm bà nữa.
Ngày qua ngày, mọi thứ trên đời dường như chẳng còn ý nghĩa gì.
Trần Lệ lớn lên cùng tôi từ nhỏ.
Thời gian đó, ta hay nhắc đến một cái tên với tần suất rất cao, đầy những lời oán hận và nguyền rủa.
Mạnh Thư Đồng.
Cô ta còn cho tôi xem ảnh.
Trong ảnh, ấy đeo đôi găng tay bẩn thỉu, đang chuyển một chiếc thùng chứa thức ăn thừa.
Da ấy rất trắng, tóc thì đen nhánh.
Sự tương phản đen trắng rõ rệt và vẻ vụn vỡ của ấy ấn tượng sâu sắc.
“Nhìn cái vẻ lẳng lơ của con hồ ly tinh này đi! Y hệt con mẹ nó!” Trần Lệ căm tức .
Tôi tấm ảnh rất lâu, rồi chợt nảy ra một ý nghĩ.
Mạnh Thư Đồng rất ngây thơ.
Chỉ cần vài câu , một ánh mắt van xin, ấy đã dẫn tôi về nhà.
Rõ ràng bản thân sống rất khổ sở, mà khi thấy những vết thương trên tay tôi, ánh mắt ấy lại đầy sự xót xa.
Tôi chưa từng sống trong một căn nhà nào tồi tàn như thế.
Đứng ở cửa, tôi khó chịu đến mức không muốn bước vào.
Cho đến khi Mạnh Thư Đồng nắm lấy tay tôi.
Cô ấy tưởng tôi rụt rè, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ.”
Tôi lập tức cập nhật thêm một nhãn dán trong đầu về ấy:
Thiếu thốn cảm, dễ bị lừa, tính cách chiều lòng người khác.
Cứ thế, tôi đường hoàng ở lại nhà ấy, dù chẳng danh chính ngôn thuận gì.
Nơi đó thậm chí không thể gọi là nhà, chỉ là một không gian chật chội, lộn xộn.
Quay người thôi cũng khó khăn.
Nhưng Mạnh Thư Đồng đối xử với tôi rất tốt.
Tôi thích cảm giác ấy xoa đầu tôi như xoa một con thú cưng nhỏ.
Tôi thích cách ấy nhẹ nhàng mát-xa cổ tay tôi, sợ tôi đau.
Tôi thích khi ấy lắng nghe tôi , ánh mắt luôn rất chăm .
Mỗi lần như , tim tôi luôn có cảm giác căng lên, nhói đau.
Mãi sau này tôi mới hiểu, đó là cảm giác thương.
Trong đêm hỗn loạn và mập mờ đó, tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Tôi biết mình đang gì và không nên gì.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục tự lừa dối bản thân, liên tục với chính mình rằng, đây cũng là một phần trong kế hoạch.
Khiến Mạnh Thư Đồng tôi, rồi bỏ rơi ấy.
Tôi và ấy quá giống nhau.
Vì , tôi biết cách nào có thể đâm sâu vào tim ấy nhất.
Sau khi ở bên nhau, Mạnh Thư Đồng càng ngày càng dựa vào tôi.
Nhưng cách ấy dựa vào rất đặc biệt, không phải là bám lấy tôi, đòi hỏi từ tôi.
Mà là không ngừng trao đi.
Trao cho tôi và tất cả số tiền ấy có thể cho.
Dường như chỉ cần thấy tôi ấy chăm sóc tốt, thấy tôi vui vẻ, ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Đêm Giáng sinh, khi Trần Lệ hẹn gặp tôi, tôi mới nhận ra mình đã rất lâu không liên lạc với bọn họ.
Đúng lúc Mạnh Thư Đồng có ca thêm, nên tôi đi gặp Trần Lệ.
Pháo hoa ở công viên giải trí rất đẹp, tôi lại liên tục mất tập trung.
Trong khoảnh khắc khói che mờ tầm , tôi nghĩ, nếu Mạnh Thư Đồng cùng tôi ngắm pháo hoa, có lẽ ấy sẽ rất vui.
Đêm đó, khi về nhà, tôi cố ý thay quần áo, che đi mùi nước hoa của Trần Lệ.
Không hiểu sao, lòng tôi rất bất an.
Khoảnh khắc bật đèn, tôi thấy Mạnh Thư Đồng đang khóc.
Tim tôi như bị siết chặt.
May mà…
May mà ấy không phát hiện ra.
Nhưng sau đêm đó, Mạnh Thư Đồng ngày càng lạnh nhạt với tôi.
Cô ấy không còn ôm tôi, khẽ rằng tôi.
Cũng không còn xoa bóp cổ tay tôi để dỗ dành tôi.
Mỗi ngày, trái tim tôi như chìm xuống, cảm giác sợ hãi không tên bao trùm lấy tôi.
Tôi luôn có cảm giác rằng, mình đang dần mất ấy.
Tôi bắt đầu bám lấy ấy một cách thái quá.
Chỉ khi nghe ấy rằng tôi, rằng sẽ không rời xa tôi, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Dù tôi biết rõ, ấy đang lừa dối tôi.
Chân không thể bị lừa gạt.
Tôi từng nhận chân thành nhất của Mạnh Thư Đồng.
Vì , khi ấy dối, tôi có thể nhận ra ngay.
Quả nhiên, Mạnh Thư Đồng đã rời đi.
Hôm đó tinh thần tôi rất tệ, cảm giác lo lắng và bực bội khiến tôi liên tục mắc sai lầm.
Hết bị que xiên nướng đâm vào tay, lại đến lúc không cầm chắc rơi đồ ăn.
Trần Lệ lại bắt đầu về chuyện bảo tôi chia tay.
Tôi bực mình đến mức không nhịn , quát ta một trận.
Người ngoài cuộc sáng suốt, có người không kìm hỏi tôi, liệu tôi có thực sự thích Mạnh Thư Đồng không.
Trần Lệ cũng từng hỏi tôi câu này.
Mỗi lần, tôi đều phủ nhận.
Như thể việc con mồi mà mình từng giỡn là một điều ngu ngốc.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ngày mai phải chia tay Mạnh Thư Đồng…
Tôi cuối cùng đã buông bỏ sự chống cự, đầu óc bỗng chốc sáng tỏ.
Tôi thích Mạnh Thư Đồng.
Tôi không muốn chia tay ấy.
Sau khi nhận ra điều này, tôi lập tức chạy về nhà với tốc độ nhanh nhất.
Tôi muốn hỏi rõ lý do vì sao dạo này ấy xa cách tôi.
Tôi muốn giữ ấy lại.
Nhưng thứ tôi thấy, chỉ là một căn nhà trống trơn, giống như một căn hộ mẫu.
Tất cả đồ dùng đôi và đồ đạc của Mạnh Thư Đồng đều biến mất.
Cô ấy chỉ để lại cho tôi một cuốn nhật ký.
“Ngày 25 tháng 12: Hôm nay có lẽ là Giáng sinh cuối cùng tôi ở bên A Châu. Tôi phải với ấy thế nào đây? Rõ ràng tôi đã hứa sẽ ở bên ấy cả đời, giờ đây tôi sắp chết rồi…”
“Ngày 30 tháng 12: Trước đây tôi không hiểu tại sao bè của A Châu đều không thích tôi, giờ thì tôi biết rồi. Tôi đã thấy Trần Lệ hôn ấy, và ấy không từ chối. Cũng tốt thôi, ít nhất sau khi tôi rời đi, ấy sẽ không buồn quá lâu.”
“Ngày 5 tháng 1: Bệnh ngày càng nặng. Hôm nay đi tái khám, bác sĩ khuyên tôi tích cực điều trị, biết đâu còn hy vọng, tôi biết là không thể. Mẹ tôi cũng vì căn bệnh này mà qua đời, hơn nữa việc điều trị cần rất nhiều tiền. Tay của A Châu vẫn chưa khỏi, số tiền đó có lẽ nên để lại cho ấy, tìm một trung tâm phục hồi chức năng tốt hơn.”
“Ngày 13 tháng 1: … Trần Lệ lại đến tìm tôi. Cô ta đưa cho tôi xem những bức ảnh thân mật giữa ta và A Châu, nhạo tôi là một con hề… Tại sao ấy lại phản bội tôi…”
“Ngày 25 tháng 1: Tôi quyết định rời đi. Chỉ cần nghĩ đến việc ở một nơi nào đó mà tôi không hay biết, họ hôn nhau, ôm nhau, đủ những chuyện thân mật, tôi lại cảm thấy ghê tởm… Ít nhất trong những ngày cuối đời, tôi muốn dành thời gian cho bản thân.”
…
Không phải như !
Tôi đã cố hết sức để giải thích.
Tôi và Trần Lệ chỉ có một lần duy nhất tiếp thân mật, chính là ở nhà hàng hôm đó.
Tôi chỉ muốn chứng minh với ta rằng tôi không hề rung …
Nhưng Mông Mông đã rời đi.
Cô ấy không cần tôi nữa.
Tôi chỉ biết tận hưởng sự hy sinh của ấy, ích kỷ đòi hỏi của ấy.
Vậy mà tôi thậm chí không nhận ra ấy đã bị bệnh.
Tôi thậm chí còn… còn với Trần Lệ…
Khoảnh khắc đó, sự hối hận tột cùng và nỗi đau như nhấn chìm tôi, khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Nước mắt thấm ướt những trang nhật ký.
Tôi ôm chặt cuốn nhật ký trước ngực, đau đớn đến mức cuộn người lại.
Rồi bật khóc nức nở.
Tôi bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Mông Mông, lùng sục khắp các bệnh viện không thấy ấy đâu.
Tôi cũng không đến trường nữa, những người như Trần Lệ đến tìm tôi đều bị tôi mắng xua đi.
Trong một khoảng thời gian rất dài, ngoài việc tìm Mông Mông, tôi chỉ biết uống rượu đến khi say khướt trong căn phòng trọ.
Ngày qua ngày chìm trong mơ hồ, u tối.
Cô ấy hận tôi, nên không để lại chút manh mối nào.
Rõ ràng trước khi gặp Mông Mông, tôi cũng đã từng sống cuộc đời như thế, chỉ cần qua ngày là đủ.
Nhưng sau khi ấy rời đi, tôi lại cảm thấy cuộc sống như ngột ngạt đến mức không thể chịu nổi.
Nhà họ Trần gặp chuyện.
Rồi đến lượt tôi.
Tôi cuối cùng nhận ra, dường như Mông Mông không chết.
Cô ấy tham dự phiên tòa xét xử Trần Nghiêm, quàng một chiếc khăn đỏ, trông rất khỏe mạnh.
Tôi chen qua đám đông để lao về phía ấy, rồi lại mất tung tích ấy.
Tôi biết, đây là sự trả thù của ấy.
Và tôi chấp nhận điều đó.
Tôi đã dùng số cổ phần cuối cùng của mình để đổi lấy tin tức về Mông Mông, và tôi thấy rất xứng đáng.
Cô ấy mở một nhà nghỉ, trên khuôn mặt là sự bình yên và vui vẻ.
Cô ấy đẹp đến kinh ngạc.
Vào buổi sáng hôm đó, khi ấy bình thản với tôi những lời ấy, tim tôi lại dấy lên cơn đau nhói quen thuộc.
Tôi buộc phải thừa nhận, Mông Mông thật sự không cần tôi nữa.
Cô ấy đã bước ra khỏi bóng tối.
Còn tôi, mãi mãi bị mắc kẹt trong quá khứ.
Sau đó, tôi nghe ấy đã sang nhượng lại nhà nghỉ.
Tôi sợ ấy phiền lòng, nên chỉ dám kiềm chế, đến các dịp lễ Tết mới nhắn tin chúc ấy.
Trên tờ lịch, tôi dùng bút đỏ khoanh tròn tất cả những ngày lễ, thậm chí cả Ngày Trồng Cây.
Đó là những ngày tôi có thể liên lạc với ấy.
Tôi rất trân trọng những cơ hội này.
Về sau, Trần Lệ ra tù, đến tìm tôi.
Người đang đây, chính là trai của tôi.
“Phí hoài…”
Trong ký ức, Mông Mông mỉm với tôi.
Cô ấy đã rất nghiêm túc hứa rằng sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, để cho tôi một mái nhà.
Tôi cảm nhận máu đang chảy đi và cơn đau thấu tận tim.
Trước mắt tôi tối sầm lại.
Cuối cùng, cuối cùng…
Tôi chẳng giữ gì.
(Hết truyện)
Bạn thấy sao?