9
Đến khi đánh mệt, nữ khách hàng mới túm tóc ta, lạnh giọng quát:
“Nói đi! Sự thật là thế nào?”
Ban đầu Trần Miêu Miêu vẫn cố chấp không chịu mở miệng, khi gương mặt bị tát đến sưng đỏ, chịu không nổi nữa, ta mới ấm ức thừa nhận:
“Đúng, là tôi ngu dốt, không biết họ kiêng thịt heo. Tôi chỉ muốn khoe khoang, hạ bệ chị Lương, nên mới nấu món thịt viên hầm nồi đất đó.”
Thấy ta đã chịu nhận lỗi, tôi tiếp tục truy hỏi:
“Vậy đoạn video cắt ghép này là sao?”
“Chuyện… chuyện đó…” Cô ta run rẩy liếc Chu Chí Cường, như lấy hết dũng khí mới ra:
“Là chồng chị đấy. Anh ta nhờ người chỉnh sửa video, cắt ghép để biến thành cảnh chị rối, bắt nạt tôi trước mặt mọi người.”
Nghe lời thú nhận của ta, mọi người mới vỡ lẽ, hiểu ra toàn bộ sự thật.
Lúc này, Chu Chí Cường vẫn còn mạnh miệng:
“Đồ đàn bà đê tiện! Cô vì tranh giành đàn ông với vợ tôi mà tôi thê thảm, giờ còn dám vu oan giá họa cho tôi, tôi dựng chứng cứ giả. Cô ác độc quá rồi!”
Nói xong, ta quỳ sụp trước mặt tôi, khóc lóc:
“Vợ ơi, tha lỗi cho . Anh bị ta lừa nên mới hiểu lầm em, không cố ý đâu.”
Nhưng thấy ta vẫn ngoan cố không nhận, định đổ hết tội lên đầu ta, Trần Miêu Miêu lập tức nổi giận.
“Chu Chí Cường, tự hỏi lương tâm đi! Cái video đó là ai gửi cho em?”
Thấy ta cố sống cố chết chối, ta liền lấy điện thoại ra:
“Mọi người xem đi, video này rõ ràng là ta gửi cho tôi. Không phải tôi . Người đàn ông này lừa tôi, còn bắt nạt chính vợ mình, đúng là loại đàn ông cặn bã!”
Nhớ lại lúc nãy mình bị đánh mà ta còn đứng ngoài xem, cơn tức trong lòng ta càng bốc lên.
Cô ta dứt khoát tung ra luôn loạt ảnh thân mật của hai người trong mấy năm qua, khiến mọi người xung quanh đều sững sờ.
Cả phòng livestream cũng sôi trào vì cú lật mặt gay cấn như phim này.
Đến lúc này, mọi chuyện đã sáng tỏ.
Không lâu sau, công ty của Chu Chí Cường tuyên bố sản, tôi cũng ly hôn với ta.
Còn Trần Miêu Miêu thì định lên mạng bán thảm, dựng hình tượng “ ngây thơ bị gã đàn ông tồi lừa ”, ngay từ buổi livestream đầu tiên đã bị dân mạng mắng xối xả, chưa một tuần đã phải đóng kênh.
Sau đó, Chu Chí Cường nhiều lần tìm tôi, tôi đã bán nhà, mang theo số tiền lớn ra nước ngoài học thêm, theo đuổi ước mơ của chính mình.
Ba năm sau, tôi mang vốn lớn trở về nước khởi nghiệp. Từ bè, tôi nghe tin Chu Chí Cường ngập trong nợ nần, sống ngày nào hay ngày đó, cuối cùng sa vào rượu chè, sức khỏe sa sút, chẳng còn sống bao lâu.
Nhưng lúc này, chỉ cần nghe đến tên ta, lòng tôi đã bình thản như mặt hồ.
Công ty tôi nhờ sự giúp đỡ của bè Trung Đông mà ngày càng phát triển.
Hiện tại, tôi đã tìm thấy con đường đời của chính mình, nỗ lực hết mình cho một tương lai rực rỡ.
Bạn thấy sao?