QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Tôi bước lên mấy bước, giáng cho ta một cái tát nảy lửa:
“Cô còn trẻ mà gan to thật đấy. Có biết bôi nhọ danh dự người khác trước công chúng là tội phải ngồi tù không?!”
Cô ta không ngờ trước mặt bao người, tôi lại dám ra tay.
Cô ta ôm mặt, ánh mắt đầy căm hận:
“Cô đánh tôi? Chứng tỏ tôi trúng tim đen của rồi, đúng không mọi người?”
Thấy đám đông bắt đầu bị ta kích , tôi cũng giơ điện thoại lên:
“Cô có bằng chứng, tôi cũng có.”
8
Mọi người xôn xao, không ngờ tôi lại còn có nước cờ dự phòng.
Chu Chí Cường giận dữ quát lớn:
“Đừng tin ta! Cô ta là loại đàn bà thâm độc, quen thói bịa đặt hãm người khác!”
Tôi mỉm châm chọc:
“Thế à? Mắt người đời sáng lắm, để họ tự tự phân biệt, cuống lên gì?”
Vừa , tôi vừa mở đoạn video trong điện thoại.
Rút kinh nghiệm từ kiếp trước, đời này tôi đã sớm bắt tay với quản lý hội trường tiệc, toàn bộ mọi việc xảy ra trong sảnh đều quay lại và lưu trong máy tôi.
Xem xong đoạn video tôi chiếu, đám đông rơi vào trầm mặc:
“Rốt cuộc ai thật đây? Hai đoạn video đều trông rất thật.”
“Nhưng chưa chắc, bây giờ video đều có thể cắt ghép. Nếu thật sự là trợ lý này biết khách không ăn thịt heo mà vẫn cố nấu, thì công ty bị sụp cũng là đáng đời.”
“Nhưng mà… trợ lý kia vừa có người chứng vừa có chứng cứ, còn chị ấy chỉ có mỗi một đoạn video. Đoạn này có thật hay không cũng khó mà .”
Khi mọi người đang vô cùng băn khoăn chưa biết ai đúng ai sai, bỗng một giọng nữ trong trẻo vang lên:
“Tôi có thể chứng, Lương Gia Di hoàn toàn bị oan!”
Mọi người đồng loạt về phía giọng , chỉ thấy một người phụ nữ mặc trang phục truyền thống Ả Rập đi tới.
Cô tôi đầy thương xót, rồi với đám đông:
“Tôi chính là đại diện bên vốn đầu tư định hợp tác với công ty họ. Mọi chuyện xảy ra tại bữa tiệc hôm đó tôi đều tận mắt thấy. Căn bản không hề có chuyện Lương Gia Di bắt nạt ai cả. Ngược lại, chính chồng ấy – Chu Chí Cường – và ả tiểu tam này liên tục bắt nạt ấy!
Hơn nữa, ngay tại bàn tiệc, người phụ nữ này đã tự nhận là mình nấu nồi thịt viên này, còn hãnh diện khoe rằng để tiếp đón chúng tôi, ta đặc biệt đi học món ăn này.”
Lời ấy như hòn đá ném xuống mặt hồ, lập tức dậy sóng.
“Gì cơ? Lại còn thế nữa? Đã tiểu tam còn giả vờ bị , đúng là không biết xấu hổ.”
“Cô ấy là nhà đầu tư, sao phải dối? Lại càng không cần bênh ai cả, lời này đáng tin hơn nhiều.”
Thấy mọi người bắt đầu nghiêng về phía tôi, Trần Miêu Miêu hoảng hốt:
“Đừng nghe họ bịa đặt! Hai người này vốn quen nhau từ trước, không chừng là thông đồng với nhau chứng giả.”
Nhưng nữ khách hàng lại chẳng kiêng nể gì, cao lớn lực lưỡng, khinh bỉ:
“Tôi thông đồng với ta để chứng giả, để cái gì? Vì tiền à? Có ai trong các người giàu hơn tôi không?”
Nói xong, ta giơ tay túm chặt tóc Trần Miêu Miêu, lôi ta ra ngoài.
Trần Miêu Miêu sợ hãi kêu cứu gọi Chu Chí Cường, ta nào dám đắc tội với những nhà đầu tư Trung Đông này.
Chỉ thấy nữ khách hàng túm tóc vừa vừa đá, đánh cho ta phải quỳ gục xuống đất khóc lóc thảm thiết.
Bạn thấy sao?