Trả Em Một Kiếp [...] – Chương 4

CHƯƠNG 4

5

Thấy tôi bỏ đi, các khách hàng cũng chửi bới rồi đứng dậy bỏ về.

Chu Chí Cường níu chặt tay họ, mặt đầy hối hận:

“Xin các ngài ở lại, hãy cho tôi một cơ hội nữa. Tôi thật sự không cố ý.”

Nhưng những vị khách giàu có Trung Đông đi đâu cũng tiếp đón long trọng, chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như .

Họ chẳng buồn lấy một cái, hất tay bỏ đi.

Nhìn nhà đầu tư rời đi, đồng nghiệp trong công ty bắt đầu lo lắng.

Họ vây quanh Chu Chí Cường, giọng sốt ruột:

“Sếp, bây giờ phải sao? Nếu không có khoản tiền này, công ty có phải sắp sản không? Mọi người chẳng phải đều mất việc sao?”

“Đúng đó, tiền thưởng cuối năm ngoái vẫn chưa phát, cả nhà tôi còn đang trông chờ. Anh không thể cả nhà tôi chết đói chứ?”

Có người nghẹn ngào đến muốn khóc:

“Sao mọi người không nghe lời Tổng Lương khuyên, nhất quyết món thịt heo này, giờ thì cả công ty rồi đấy!”

Nghe tiếng oán trách không dứt, Chu Chí Cường đau khổ ôm đầu, ngồi thụp xuống góc tường.

Mười năm tâm huyết, coi như sắp đổ xuống sông xuống biển.

Đột nhiên, ta ngẩng đầu Trần Miêu Miêu, nghiêm khắc :

“Trước đó không phải em với là em tra trên mạng, đâu phải người Ả Rập nào cũng cấm ăn thịt heo sao? Em đừng có lừa , nếu không em phải chịu hết hậu quả này!

Mau gửi cho những gì em đã tìm , nhờ phiên dịch xác nhận, ít nhất chứng minh đây là hiểu lầm, chứ không phải cố phạm bọn họ.”

Nghe thấy có tia hy vọng, đồng nghiệp cũng gấp gáp ta:

“Nhanh lên, lấy tài liệu ra đi!”

Chỉ thấy Trần Miêu Miêu lúng túng lắc đầu, ấp úng :

“Em… em có tra thật, lúc đó không tải về, cũng không lưu lại, giờ tìm đâu ra nữa.

Anh Chí Cường, em thấy hôm nay thật kỳ lạ, sao tự dưng Lương Gia Di trước thì từ chức, sau lại trùng hợp xuất hiện ở tiệc này? Có khi nào ta cố giở trò, không muốn chúng ta yên ổn?”

“Hơn nữa, nghĩ xem, ta lại còn quen nữ khách kia. Nhất định là ghen ghét bọn mình, mới cố ý cùng bà ta thông đồng. Rõ ràng là ăn thịt heo, cứ là không ăn, chỉ để hỏng hợp tác, khiến chúng ta mất mặt.”

Mọi người lập tức liên tưởng đến vụ tranh giành giữa ba người gần đây, lời ta nghe cũng không phải không có lý.

Vốn dĩ Chu Chí Cường đã sẵn bực tức với tôi, giờ lại càng tin lời ta:

“Đúng , với tính cách của ấy, nếu tôi có oan uổng nhầm, chắc chắn ấy sẽ cãi nhau với tôi đến cùng.
Hôm nay lại im lặng bỏ đi, rõ ràng là biết vụ hợp tác này sẽ đổ bể nên mới vội vàng tách mình ra khỏi chuyện này.”

“Còn nữa, chỉ vì chuyện nhỏ xíu mà đòi nghỉ việc, chẳng phải quá rõ ràng sao!”

Một đồng nghiệp đập tay lên trán, như vừa hiểu ra:

“Đúng rồi, mọi người có nhớ không? Chính ta là người đầu tiên cho khách biết món này từ thịt heo, chúng ta muốn giấu cũng không giấu ! Cô ta cố để khách phát hiện!”

6

Chu Chí Cường giận dữ dậm chân chửi lớn:

“Con đàn bà Lương Gia Di này, đúng là ác phụ!”

Rồi ta quay sang xót xa Trần Miêu Miêu:

“Miêu Miêu, xin lỗi nhé, vừa rồi hơi nặng lời, em đừng giận.”

Trần Miêu Miêu cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, tủi thân lắc đầu:

“Không sao đâu Chí Cường, em hiểu mà, chỉ nóng ruột thôi.”

Nhìn bộ dạng yếu ớt bất lực của ta, trong lòng ta càng áy náy:

“Sau này sẽ không nổi nóng với em nữa. Chờ mọi chuyện ổn, sẽ bù đắp cho em.

Con đàn bà đê tiện Lương Gia Di này thảm như thế, nhất định phải tìm ta tính sổ!”

Những người khác cũng hùa theo:

“Không ngờ Tổng Lương… hừ, tổng cái gì chứ, đúng là đồ rác rưởi. Không ngờ người phụ nữ này lại độc ác đến mức đó, chỉ vì ghen ghét mà không chỉ muốn Tổng Giám đốc Chu, còn muốn cả chúng tôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...