Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, Đường Dục đầy cáu kỉnh trước mặt.
Ánh mắt tôi xa lạ đến mức khiến tôi run rẩy cả người.
Không biết bao lâu sau, quay người, phất tay ra hiệu đuổi tôi đi mà không hề ngoảnh lại.
“Được rồi, em về trước đi.”
Tôi đứng ngoài cửa quay lại chỗ cũ, cầm lấy tay cầm trò chơi, mỉm gì đó.
Hứa Diệu Đình vui đến mức ngả cả người vào lòng Đường Dục.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy, có lẽ những lời phu nhân nhà họ Đường là đúng.
Chưa đến hai ngày sau, tiền lương của mẹ tôi và thư mời nhập học du học đồng thời gửi đến.
Nhìn mẹ vui mừng khôn xiết và email thông báo trên điện thoại, tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nhắn cho Đường Dục một tin cảm ơn và với rằng tôi đã nhận thư mời du học.
Du học cùng nhau là kế hoạch mà tôi và Đường Dục luôn hướng tới.
Anh gửi cho tôi một địa chỉ cùng hai từ ngắn gọn: “Đến đây.”
Lúc đó, Đường Dục đang tụ tập với đám thân từ nhỏ.
Bọn họ đều là công tử của các tập đoàn lớn ở Bắc Thành, chuyện họ giỏi nhất chính là hùa nhau trêu chọc.
Vừa thấy tôi đẩy cửa bước vào, cậu công tử ngồi gần cửa nhất liền nâng ly rượu chào tôi:
“Ồ!”
“Tiểu thư Trần đến rồi, chúc mừng nhận thư mời nhập học của Đại học Pennsylvania nhé!”
“Sau này nhớ nâng đỡ đàn em tụi tôi đó nha!”
Kể từ khi quen Đường Dục, tôi đã không ít lần gặp phải những huống thế này.
Vì tôi chẳng buồn để tâm, chỉ lặng lẽ đi thẳng đến chỗ Đường Dục đang cúi đầu.
Chưa kịp ngồi xuống, người kia lại cợt thêm một câu:
“Trần Dao đúng là điển hình của việc đổi đời nhờ đấy, nếu không có Đường Dục, với gia cảnh như sao có cơ hội du học chứ.”
Lời còn chưa dứt, Đường Dục bên cạnh tôi đã lao lên thẳng vào mặt cậu ta.
“Mẹ kiếp, mày cái gì đấy hả?!”
Cuối cùng, hai người bị tách ra và đều phải đưa đến bệnh viện.
Trên đường đến bệnh viện, Đường Dục lau vết máu bên khóe miệng, không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt hỏi tôi: “Đã nhận tiền chưa?”
Lúc ấy tôi đang giúp lau máu trên mu bàn tay, nghe liền gật đầu.
Anh rút tay về, khẽ lạnh một tiếng đầy ẩn ý.
Rồi bóp cằm tôi, buộc tôi phải thẳng vào mắt , từng chữ từng chữ hỏi:
“Dao Dao, nếu không có tiền, em còn bằng lòng ở bên không?”
Một cảm giác mệt mỏi và bất lực trào dâng trong lòng tôi.
Nhưng tôi vẫn cố kìm nén sự chua xót nơi sống mũi, thẳng vào mắt , nghiêm túc :
“Đường Dục, có tin hay không cũng , người em thích từ đầu đến cuối luôn là .”
Năm đó, mẹ tôi bị các công ty môi giới chê bai vì mẹ là người câm, nhiều lần bị ác ý nợ lương rồi đuổi ra khỏi công ty giúp việc.
Lúc ấy, Đường Dục cờ đi ngang qua, đã cho tôi số điện thoại, rằng nhà đang cần tìm người giúp việc, bảo mẹ tôi đến thử xem.
Nụ rạng rỡ và trong trẻo của cậu thiếu niên năm ấy đến giờ vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Anh chính là gam màu hiếm hoi trong cuộc đời hoang vắng của tôi.
Làm sao tôi có thể không ?
Nhưng tôi biết, Đường Dục đã không còn tin tôi nữa rồi.
Ánh mắt tôi giờ đây mang theo sự dò xét.
Là ánh mắt của kẻ đứng trên cao, người khác đang khúm núm lấy lòng mình.
3
Tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện kết thúc mối với Đường Dục.
Nhưng chuyện này không thể nghĩ quá kỹ, cứ mỗi lần nghĩ đến, tim tôi lại đau thắt lại.
Vậy nên tôi hèn nhát con rùa rụt đầu, cứ trốn tránh mãi.
Cho đến hôm đó, tại buổi tiệc tốt nghiệp, tôi đi vào kho để bê ghế.
Tôi thấy Đường Dục loạng choạng bước trên hành lang khách sạn, cả người gần như sắp ngã xuống.
Tim tôi lập tức thắt lại theo phản xạ, vội vàng chạy tới đỡ .
Cổ áo mở rộng, không ngừng thấp giọng than nóng.
Tôi gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, cứ nghĩ chỉ là uống say.
Tôi vất vả đỡ vào phòng nghỉ.
Nhưng đến khi đè tôi xuống dưới thân, tôi mới sững người nhận ra mọi chuyện đã vượt ngoài dự đoán của mình.
Tôi đã từng cố gắng giãy giụa.
Nhưng rồi lại không kiềm mà nghĩ, có lẽ đây chính là ông trời giúp tôi đưa ra lựa chọn.
Đường Dục cũng đưa ra lựa chọn.
Anh nâng đầu lên, nheo mắt quan sát tôi đang nằm dưới thân :
“Trần… Dao?”
Tay tôi run rẩy, chầm chậm vòng qua cổ .
Nhưng ngay giây sau, tôi lại bị thô bạo kéo cổ tay, quăng xuống đất.
Đường Dục ôm đầu, tôi ngồi bệt dưới đất:
“Em điên rồi à? Em có biết em đang gì không? Em dám hạ thuốc tôi?!”
Tôi sững sờ, tay ôm ngực, ngẩng đầu : “Hạ thuốc?”
“Không, em chỉ thấy hình như uống say, sắp ngã nên mới…”
Tôi chưa hết câu, đã bị ánh mắt khinh thường, mỉa mai của chặn đứng.
“Bịa đi, bịa tiếp đi, Trần Dao, em từ khi nào trở thành loại người này?”
Tôi cố kìm nước mắt, giãy giụa đến hơi tàn, cố sức phản bác:
“Không phải em, em không , có thể kiểm tra camera giám sát.”
Anh chỉ đáp lại tôi bằng sự im lặng, cùng gương mặt lạnh lùng, khinh miệt.
Tim tôi như bị sự im lặng ấy đóng băng.
Tôi lau nước mắt, run rẩy ra câu mà tôi đã muốn suốt thời gian qua:
“Đường Dục, chúng ta chia tay đi.”
Đường Dục đang im lặng bỗng bật lạnh, kéo mạnh tôi đứng dậy:
“Trần Dao, em giỏi lắm, giờ còn biết chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ nữa cơ à?”
“Tiền với em quan trọng đến thế sao?”
“Được thôi!”
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, Đường Dục đã kéo tôi đi thẳng ra cửa,
sau đó mở cửa,
rồi mạnh mẽ đẩy tôi ra hành lang.
Tôi sững người, đám sinh viên đứng ngoài hành lang cũng ngây người.
Chưa đến hai giây sau, có người bắt đầu huýt sáo liên tục.
Tôi xấu hổ co rúm người trên mặt đất, toàn thân run rẩy, cố gắng kéo lấy những mảnh vải còn sót lại trên người để che trước ngực.
Những người xung quanh thậm chí còn có người rút điện thoại ra chụp hình.
Tôi chỉ có thể run rẩy, khẽ cầu xin Đường Dục trước mặt:
“Đường Dục, đừng như , em xin , đừng như , cho em một cái áo, xin …”
Đường Dục khẽ khinh bỉ, giọng lạnh lùng:
“Cho em áo? Trần Dao, khi em hạ thuốc tôi, muốn leo lên giường tôi, sao em không nghĩ đến chuyện để lại cho mình một cái áo?”
“Đây chẳng phải là cái giá mà loại người như em phải trả để trèo cao sao?”
Vừa dứt lời, cả hành lang ồn ào hẳn lên.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Có người mắng tôi ham tiền, có người tôi đáng đời.
Từ khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn bị đóng đinh trên cột nhục nhã.
Sau ngày hôm đó, trong phạm vi nhỏ ở Bắc Thành, tôi “nổi tiếng” thật sự.
Danh hiệu “ ham tiền” đã in sâu vào lòng mọi người.
Bất cứ ai cũng có thể dùng ánh mắt khinh thường để tôi, những ánh mắt đầy ác ý không ngừng lướt qua ngực tôi.
Nếu tôi tiếp tục ở lại Bắc Thành, tôi chắc chắn sẽ bị bức điên.
Vì , tôi đã cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ với quá khứ.
Trong một đêm khuya, tôi dọn nhà cùng mẹ, lặng lẽ rời đi.
Bảy năm trước, khi tôi rời Bắc Thành trong bộ dạng thảm ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình quay lại.
Thậm chí, suốt một thời gian rất dài sau đó, chỉ cần nghĩ đến Bắc Thành, tôi sẽ co mình run rẩy trong đêm khuya.
Cho đến hôm nay, tôi lại gặp lại người cũ.
Những chuyện cũ ấy, cứ như thể đã xảy ra từ kiếp trước.
Sự bình thản trong lòng tôi bây giờ nhắc nhở tôi rằng: thời gian đúng thật là liều thuốc chữa lành tốt nhất.
Nhưng tôi của hiện tại, đã không còn là Trần Dao của năm xưa nữa rồi.
Vì , tôi dứt khoát xoay người, tát thẳng vào mặt cậu công tử mồm thối kia.
“Biến đi cho tôi.”
Cậu ta trừng to mắt tôi: “Trần Dao, gan to lên rồi đấy nhỉ?”
“Cô có tin là tôi sẽ gọi Đường Dục đến dạy dỗ không!”
Tôi bật : “Nhiều năm trôi qua rồi, các cậu đúng là chẳng thay đổi chút nào.”
Vẫn y như cũ, kiêu ngạo và ngông cuồng.
Cậu ta lại tưởng tôi sợ, chỉ tay vào bụng tôi :
“Biết hối hận là tốt, mau chóng xử lý đứa bé này đi.”
“Đường Dục nhớ thương nhiều năm như , chỉ cách việc đổi đời một bước chân thôi, đây chẳng phải là ước mơ cả đời của loại người như sao?”
Đổi đời ư?
Bảy năm trước, tôi từng “đổi đời” rồi.
Từ tốt bụng, vì Đường Dục mà trở thành kẻ xấu nổi tiếng khắp nơi.
Bạn thấy sao?