Đường Thời Dư ngồi trong đống đổ nát với tâm trạng vui vẻ và gọi điện cho Trình Tự.
“Chồng ơi, em đã vứt hết đồ của người phụ nữ đó rồi. Hôm nay tan về sớm, chúng ta đi mua đồ mới.”
Đồng thời, trên story của Đường Thời Dư đã cập nhật một bức ảnh về đống đổ nát trong nhà.
Kèm thêm 1 câu: “Cái cũ không đi thì cái mới sẽ không đến”.
Tôi bật .
Hai phút sau, tôi gọi cho cảnh sát.
“Xin chào đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án.”
“Với tội danh là cố ý hoại tài sản của người khác.”
5
Khi Đường Thời Dư bị triệu tập đến đồn cảnh sát, ta vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô ta vừa trang điểm xong, đang đợi Trình Tự tan về rồi cùng ta đến cửa hàng nội thất chọn đồ.
“Cố ý hoại tài sản?” Vẻ mặt ta vô tội “Tôi không biết gì cả… Tôi tự trang trí đồ đạc của mình mà.”
Vì Trình Tự rằng ta không có tiền, nên tôi đã chi thêm 200 nghìn tệ để cải tạo căn nhà.
Bây giờ quả nhiên đã hữu dụng.
Trước mặt các đồng chí cảnh sát, tôi đặt từng vật chứng lên bàn.
Danh mục, chi tiết chi phí, hóa đơn thanh toán và tài khoản mua đồ nội thất ban đầu.
Có cả video Đường Thời Dư đập đồ đạc và người mang đi.
Tất nhiên là cả giấy chứng nhận bất sản nữa.
Người đứng tên trên đó: Trình Tự và tôi.
Tình trạng: Đồng sở hữu.
Bằng chứng rõ ràng.
Giấy chứng nhận màu đỏ này đang âm thầm chế nhạo sự thiếu hiểu biết của Đường Thời Dư.
Đồng chí cảnh sát cau mày hỏi Đường Thời Dư: “Tại sao lại hoại tài sản của người khác?”
Đường Thời Dư cố gắng cãi lại: “Cô ta căn nhà này là để cho tôi ở! Tôi mới là chủ của căn nhà, tôi thay đổi nội thất như thế nào thì là quyền của tôi chứ?”
Mặt tôi vô cảm: “Cô có bằng chứng gì không? Tôi ký giấy tặng tài sản hay thủ tục chuyển nhượng cho à?”
Cảnh sát lại Đường Thời Dư “Đúng , có chứng cứ gì không? Đừng khóc nữa, phải đưa ra bằng chứng.”
Đường Thời Dư không thể gì. Cô ta chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu, đó là căn nhà thuộc về ta.
Viên cảnh sát nghe không nổi nữa: “Nếu không hiểu thì gọi điện cho người nhà đến đi. Đây không phải là nơi để nghe khóc.”
Đường Thời Dư gọi cho Trình Tự.
Nửa giờ sau, Trình Tự đen mặt đi vào: “Đồ tiện nhân. Chúng ta đã thỏa thuận rồi, còn chuyện nữa hả?”
Cảnh sát tức giận: “Cẩn thận lời của .”
Tôi chớp mắt, cảm giác ức chế dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng trút ra ngoài.
“Đồng chí cảnh sát, đây là phòng tân hôn của tôi, hôm đám cưới ta đã ngoại với này, còn đuổi tôi ra khỏi nhà rồi chuyển đến ở cùng ta. Bây giờ còn hoại nội thất nữa.”
Viên cảnh sát vào danh sách và :
“Người nào phạm tội cố ý hủy hoại tài sản thì bị tù có thời hạn không quá 3 năm, hoặc tạm giam hoặc hành chính; nếu số tiền rất lớn hoặc có tiết nghiêm trọng khác thì bị tù có thời hạn không dưới 3 năm không quá 7 năm.”
“Trong trường hợp của , thiệt này cũng là số tiền rất lớn.”
Tôi mới chỉ liệt kê một số mục quan trọng thôi, còn chưa tính chi tiết nữa.
Nếu tính cả đồ trang trí và một số đồ thủ công thì sẽ phải thêm cả trăm ngàn tệ.
Nói cách khác, số tiền này quá lớn, thậm chí có thể khiến Đường Thời Dư vào tù.
Sắc mặt Đường Thời Dư tái nhợt vì sợ hãi.
Trình Tự đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, chỉ vào tôi : “Camera quay lén thì sao? Xâm phạm quyền riêng tư của người khác thì thế nào?”
Tôi mở lịch sử trò chuyện giữa tôi và Trình Tự khi chúng tôi đang sửa sang phòng cưới.
“Chồng ơi, trong nhà có nhiều đồ đạc quý giá, em muốn lắp camera giám sát.”
Trình Tự: “Được.”
Anh ta vốn chẳng để tâm đến chuyện trang trí nhà cửa, nên có lẽ cũng không nhớ đến việc này.
Tôi dùng đôi mắt giễu cợt Trình Tự: “Anh quên rồi sao, nhà chúng ta đã có camera từ lâu rồi.”
Cảnh sát đặt điện thoại di xuống.
“Lắp camera trong nhà mình thì có gì sai trái? Tôi không quản những chuyện về đạo đức, chắc chắn phải giải quyết thiệt về tài sản. “
Trình Tự hoảng sợ, dịu giọng : “Đồng chí cảnh sát, ấy đang mang thai, sức khỏe yếu ớt, các đồng chí có thể thả ấy đi không?”
Tôi : “Khi ta đập đồ đạc của tôi thì lại không thấy yếu ớt gì đâu nhỉ.”
Viên cảnh sát đứng lên : “Một khi đã lập hồ sơ thì sẽ không giải quyết. Nếu đôi bên chấp nhận hòa giải thì đến phòng hòa giải đi.”
Đường Thời Dư dường như vừa mới tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng tôi: “Tôi sẽ bồi thường theo giá cả.”
Viên cảnh sát thêm: “Không những phải bồi thường về hành chính, mà số tiền lớn như còn có khả năng phải ngồi tù?”
Đường Thời Dư ngừng , nắm lấy tay áo của Trình Tự.
Tôi chọn cách hòa giải, mục đích của tôi cũng không phải là tống Đường Thời Dư vào tù, vì tôi sẽ không nhận lợi ích nào cả.
Điều tôi quan tâm chỉ là giấy chứng nhận bất sản và những thứ có thể nắm trong tay.
Khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát, Đường Thời Dư lao tới túm tóc tôi, “Cô chán sống rồi à?”
Tôi lập tức tát Đường Thời Dư một cái khiến mặt ta đỏ bừng.
“Nếu không muốn vào tù thì hãy câm cái miệng hôi hám của mình đi. Bắt đầu từ hôm nay, hãy cút khỏi nhà tôi. Nếu còn kỳ kèo thì tôi sẽ phải nhờ đến pháp luật xử lý cả 2 người. “
Đường Thời Dư ôm Trình Tự và khóc.
“Em không đi!”
Vừa dỗ dành ta, Trình Tự vừa hít một hơi thật sâu : “Cứ thế này đi. Chúng tôi sẽ bồi thường cho theo giá cả, bất kể đồ đạc có bị hư hay không.”
“Chúng tôi cũng sẽ giao nhà cho , ngày mai tôi sẽ thủ tục chuyển nhượng.”
Đó là trước đây, bây giờ thì khác.
Tôi vui vẻ vẻ mặt của bọn họ như đang ăn phải shit, chậm rãi :
“Nếu giao nhà cho tôi thì và ta phải công khai xin lỗi tôi trước mặt mọi người. Tôi sẽ đăng thư xin lỗi lên để mọi người có thể thấy. “
“Đừng có quá đáng!”
Bạn thấy sao?