Trả Anh Về Với [...] – Chương 2

Chương 2

3

Dưới ánh đèn mờ mờ, tôi chìm vào dòng suy nghĩ.

Tôi và Lục Tu Sơ là hôn nhân thương mại.

Tuy trước khi cưới không có bao nhiêu cảm, sau khi cưới, ấy cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.

Mỗi ngày đều nghĩ ra đủ trò để tạo bất ngờ cho tôi, ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm, không ngày nào trùng lặp.

Anh ấy luôn chủ giữ khoảng cách với người khác giới, trước khi Tống Oánh Oánh vào công ty, ngay cả thư ký cũng là nam.

Một người đàn ông vừa đẹp trai, dáng chuẩn, năng lực lại xuất chúng như

Tôi rất khó mà không rung .

Cửa phòng bị đẩy ra, Lục Tu Sơ bước vào nhẹ nhàng.

Anh tháo lỏng cà vạt, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng:

“Vợ à, về rồi đây.”

Thấy tôi không phản ứng.

Anh khẽ, đưa tay khều mũi tôi:

“Lần đầu thấy em ghen đó, trông giống y hệt một con mèo nhỏ đang xù lông nhe nanh cào cấu.”

Tôi vẫn chưa nguôi giận:
“Tôi không phải mèo con, tôi là hổ mẹ đấy.”

“Đi tìm tiểu nương tử của đi, tới chỗ tôi không sợ người khác hiểu lầm là đang lén lút à?”

Lục Tu Sơ bật thành tiếng.

“Vẫn còn giận chuyện của Oánh Oánh à? Cô ấy chỉ là một quê chưa từng thấy thế giới, đột nhiên nhận sự ý lớn như thì có chút phù phiếm cũng là điều dễ hiểu.”

“Em xem, bây giờ ta đã đăng video đính chính và xin lỗi rồi. Bình luận phía dưới toàn là người mắng chửi ta, coi như là thay em trút giận đó.”

“Vợ à, thề với trời, giữa và Oánh Oánh thực sự không có gì cả!”

Ánh mắt Lục Tu Sơ thành khẩn.

Tôi mềm lòng.

Liên hôn giữa hai nhà Sở – Lục đã kéo dài nhiều năm, lợi ích hai bên sớm đã đan xen, phức tạp khó gỡ.

Huống hồ gì, Lục Tu Sơ gần như ngày nào cũng về nhà, tối nào cũng tận tâm dỗ dành tôi, chắc chắn ta không có thời gian hay sức lực để xảy ra chuyện thực sự với Tống Oánh Oánh.

Cho nên chỉ cần ta chịu cúi đầu, tôi cũng không phải là không cho lối thoát.

Nhưng vừa nghĩ tới lời nhắc nhở của Trình Nhược Cẩm, sắc mặt tôi lại nghiêm túc hơn vài phần.

Tôi nâng mặt lên, thẳng vào mắt và cảnh cáo:

“Lục Tu Sơ, biết mà, tôi – Sở Hạ Niệm – mắc bệnh sạch sẽ. Tôi chưa từng và cũng không chấp nhận việc phải chia sẻ người hoặc đồ với người khác.”

“Tôi đồng ý kết hôn với , ngoài chuyện liên hôn, còn vì khác với đám con nhà giàu khác – sạch sẽ và đơn thuần.”

“Nếu một ngày nào đó không còn sạch sẽ nữa, tôi sẽ cảm thấy ghê tởm. Vậy nên đừng ép tôi phải ngừng , không?”

Lục Tu Sơ gật đầu:
“Vợ à, mãi mãi chỉ thuộc về một mình em.”

Nói xong, đè tôi xuống giường:
“Vợ , tối nay tự ba lần, không?”

Tôi dùng khuỷu tay chặn cằm :
“Đừng vội, tôi có một điều kiện – Tống Oánh Oánh phải bị điều sang vị trí khác!”

“Chuyện đó chẳng phải chỉ cần một câu của phu nhân tổng tài là xong sao?”

4

Sáng hôm sau, tôi và Lục Tu Sơ tay trong tay cùng đến công ty.

Tôi đi thẳng đến phòng nhân sự, dặn dò:

“Tống Oánh Oánh năng lực không đủ, xem thử có vị trí nào phù hợp với ta không?”

“Phu nhân Tổng tài, vừa có một lao công nghỉ việc.”

Tôi gật đầu:
“Không tệ, vị trí này rất phù hợp với ta, dù sao cũng không cần dùng đến đầu óc.”

Vài phút sau, trưởng phòng nhân sự lớn tiếng công bố quyết định điều chuyển công tác của Tống Oánh Oánh.

Dưới ánh mắt xì xào bàn tán của mọi người, Tống Oánh Oánh siết chặt nắm tay, cố chấp hỏi:

“Phu nhân Tổng tài, theo Luật Lao , việc điều chuyển vị trí đối với nhân viên chính thức cần có lý do chính đáng, nếu không thì…”

Tôi khẩy, cắt lời ta:

“Người mới thì nên bắt đầu từ vị trí cơ bản, chẳng phải như sao?”

“Nếu không đồng ý thì cũng không sao, dọn đồ rồi đi đi, người muốn chen chân vào đây còn xếp hàng dài kia kìa.”

Phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Tống Oánh Oánh ngấn lệ Lục Tu Sơ:
“Lục tổng…”

“Tổng giám đốc có ý kiến gì không?”

Lục Tu Sơ mỉm điềm nhiên:

“Mấy chuyện người và việc không quan trọng thế này, em quyết là .”

Lúc này, dường như toàn bộ sức lực của Tống Oánh Oánh đều bị rút cạn.

“Phu nhân Tổng tài, tôi chấp nhận sắp xếp.”

Nói xong, ta thay đồng phục lao công… đi cọ nhà vệ sinh.

Nhân viên xung quanh bàn tán rôm rả:

“Ha, cuối cùng cũng đến ngày hôm nay. Trước đây ỷ Lục tổng sủng ái, mắt lúc nào cũng vểnh lên trời. Giờ thì phải đi cọ bồn cầu rồi.”

“Cậu xem, lát nữa mình có nên cố ý ‘thả’ một bãi thật lớn để hành hạ ta không?”

“Đương nhiên là phải thế rồi! Nghĩ tới lúc ta mới đến là sai mình hết cái này đến cái kia, trong lòng tức muốn chết!”

Tôi liếc sang Lục Tu Sơ bằng khóe mắt.

Thấy không phản ứng gì, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.

Tôi vỗ vỗ tay, đi chăm sóc da với Trình Nhược Cẩm.

5

Trưởng phòng nhân sự rất biết điều, giao cho Tống Oánh Oánh toàn những việc nặng nhọc.

Lục Tu Sơ hoàn toàn không quan tâm.

Mọi chuyện êm đềm một tháng, đến gần kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.

Tôi đặc biệt kéo Trình Nhược Cẩm ra trung tâm thương mại mua sắm.

Từ xa đã thấy Lục Tu Sơ bước vào một tiệm trang sức.

“Nhà cậu đúng là có phúc, nghe dạo này Lục tổng bận đến xoay như chong chóng, mà còn nhớ tới kỷ niệm ngày cưới của hai người.”

“Không hổ danh là ông chồng 5 sao của giới thượng lưu chúng ta.”

Trình Nhược Cẩm không tiếc lời khen ngợi.

Tôi nghe mà trong lòng như nở hoa.

Về đến nhà, tôi tự tay chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, thay bộ đồ hầu mà Lục Tu Sơ thích nhất, chờ về.

Thế đến gần tám giờ, Lục Tu Sơ vẫn chưa xuất hiện.

Tôi gọi điện cho , lúc đầu không ai nghe máy, sau đó điện thoại tắt nguồn luôn.

Lục Tu Sơ chưa bao giờ không nghe điện thoại của tôi, cho dù bận đến mức nào, cũng sẽ bắt máy để rõ ràng…

Nên lần này…

Là có chuyện gì đó rồi.

Tôi đột nhiên cảm thấy thắt lại trong lòng.

Lẽ nào Lục Tu Sơ xảy ra chuyện gì rồi?

Trong lúc hoảng hốt, tôi vội vàng gọi cho thư ký mới của ấy.

Tên đó ấp a ấp úng, nửa ngày cũng không rõ Lục Tu Sơ đang ở đâu, đang gì.

Chuyện này… cũng không khó đoán.

Lục Tu Sơ không ở công ty, lại chẳng phải vướng bận công việc hay có cuộc gặp chính đáng nào.

Trừ phi… là Tống Oánh Oánh.

Tim tôi chùng xuống, tôi lặng lẽ ăn bữa tối dưới ánh nến mà mình đã chuẩn bị tỉ mỉ.

Đến khi cắt miếng bít tết cuối cùng, cửa bỗng nhiên bật mở.

Lục Tu Sơ bước vào, sắc mặt u ám, trút giận lên tôi:

“Sở Hạ Niệm, trước đây chỉ thấy em kiêu ngạo, không ngờ giờ em đã trở nên vô nhân tính đến thế!”

“Oánh Oánh tuy sai, ấy đã bị cư dân mạng tấn công, bị đồng nghiệp bắt nạt, còn bị giáng chức, cắt lương đến mức phải đi cọ nhà vệ sinh. Cô ấy đã phải chịu đủ hình rồi. Vậy mà em còn không chịu buông tha cả gia đình ấy? Chẳng lẽ phải ép họ cả nhà chết hết em mới thấy hả dạ?”

“Đùa giỡn một nhỏ không quyền không thế như … vui lắm sao?”

Thấy tôi vẫn điềm tĩnh nhấp rượu vang trong tay, cơn giận của ta càng dữ dội hơn.

Anh ta hất tung mâm thức ăn và chai rượu trên bàn.

Tiếng vỡ loảng xoảng của gốm sứ vang khắp phòng.

Lục Tu Sơ gằn từng chữ cảnh cáo:

“Anh khuyên em nên biết người tử tế! Đừng có chạm vào giới hạn cuối cùng của !”

Nói rồi, ta đùng đùng bước ra khỏi cửa.

Không gian lập tức trở lại yên tĩnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...