6.
Từ ngày hôm đó, Tiền Tư Thần bắt đầu thường xuyên đến phòng bệnh thăm tôi và con, ra vẻ như một người cha mẫu mực.
Chỉ là, mỗi lần ta đến, tôi lại bắt đầu khóc.
Khóc vì tôi đã vất vả thế nào.
Khóc vì bao năm qua tôi đã cùng ta lập nghiệp, trải qua bao sóng gió.
Khóc vì tôi ta đến nhường nào.
Vì tôi biết, với tính cách của Tiền Tư Thần, chẳng mấy chốc ta sẽ thấy phiền.
Rồi sẽ càng nhớ đến ánh trăng trắng trong lòng mình tốt đẹp đến mức nào.
Khoảng cách đến ngày ta chủ đề nghị ly hôn, sẽ càng gần thêm một bước.
Những lời tôi chẳng khác gì một kiểu thao túng tâm lý, để khi Tiền Tư Thần mở miệng đòi ly hôn, trong lòng ta sẽ dằn vặt và áy náy hơn, từ đó cho tôi nhiều bồi thường hơn.
Nhưng điều mà Tiền Tư Thần không hề biết, là suốt mấy tháng qua, mỗi lần ta gặp lại ánh trăng lòng kia — tôi đều biết.
Kể từ khi biết sự tồn tại của Hứa Giai Giai, tôi đã một thám tử tư.
Mỗi lần ta đáp chuyến bay nào, tôi đều rõ trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, sau 40 ngày liên tiếp tôi khóc lóc, Tiền Tư Thần cũng bùng nổ.
Anh ta gằn giọng quát tôi:
“Trình Trình, em phiền vừa thôi! Ngày nào cũng những câu đó, em không chán à? Anh thì phát ngán rồi! Trước kia sao không nhận ra em lại là người dai dẳng như !
Em quanh cả cái bệnh viện này đi, có ai như em không? Như một mụ đàn bà đanh đá, suốt ngày chuyện!”
Tôi đanh đá? Tôi là đàn bà chuyện?
Tôi cố nén lửa giận trong lòng, hạ giọng hỏi ta:
“Vậy muốn thế nào?”
Tiền Tư Thần im lặng hồi lâu:
“Ly hôn đi. Ngày mai mang giấy ly hôn tới.”
Nói xong, ta quay đầu bỏ đi, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng Tiền Tư Thần đâu biết — tôi đã sớm quyết tâm sẽ ly hôn với ta rồi.
Bởi vì… ta, vốn không sống bao lâu nữa.
Bạn thấy sao?