5.
Nhưng hy vọng càng nhiều, thất vọng lại càng lớn.
Tiền Tư Thần bỏ tiền cho tôi một bệnh viện tư nhân tốt nhất.
Gần đến ngày sinh, tôi gần như nằm một chỗ cả ngày, Tiền Tư Thần thì hiếm khi đến bệnh viện.
Anh ta luôn :
“Em không có ở công ty, mọi chuyện đều phải do quán xuyến, bận lắm, đợi rảnh rồi đến thăm em.”
Ngày sinh con, tôi suýt gặp biến chứng nguy hiểm, nằm trong phòng sinh hơn mười tiếng đồng hồ.
Vậy mà Tiền Tư Thần vẫn không hề xuất hiện.
Khi tôi vừa sinh xong, yếu ớt nằm trên giường bệnh, bên cạnh chỉ có trợ lý của Tiền Tư Thần:
“Chị ơi, thật không dễ dàng gì, chúc mừng chị.”
Tôi mỉm với ấy:
“Tổng giám đốc Tiền đâu rồi?”
Cô ấy có vẻ hơi ngại ngùng, gãi đầu:
“Tổng giám đốc hôm nay có khách hàng quan trọng đến, nên phải ra sân bay đón, xong việc sẽ tới thăm chị ngay.”
Từng khách hàng quan trọng của công ty tôi đều biết.
Tôi ngẩng đầu ấy:
“Khách hàng quan trọng nào mà còn quan trọng hơn cả việc vợ sinh con?”
Cô trợ lý bắt đầu lắp bắp:
“Cụ thể thì tổng giám đốc không rõ… Chị mới sinh xong còn yếu lắm, nên nghỉ ngơi trước đã.”
Tôi trẻ trước mắt, trông như vừa tốt nghiệp đại học, không muốn khó ấy thêm:
“Ừ.”
Phải đến ngày thứ ba sau sinh, tôi mới thấy mặt Tiền Tư Thần.
Anh ta mang theo một bó hoa thật lớn, đưa đến trước mặt tôi:
“Vợ vất vả rồi.” Rồi cúi đầu hôn lên trán tôi.
Tiếp đó, ta sang đứa con trai bên cạnh:
“Con trai đúng là giống y đúc.”
Tôi Tiền Tư Thần đứng đó, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Tâm trạng bị dồn nén bao ngày cuối cùng cũng bùng nổ vào khoảnh khắc ấy.
Nước mắt tôi tuôn như suối, rơi tí tách lên chăn, đến mức Tiền Tư Thần hoảng hốt.
Vừa nức nở tôi vừa :
“Tư Thần, mấy ngày nay đi đâu ? Anh có biết em đã sinh suốt hơn mười tiếng, suýt nữa thì c/h/ế/t trên bàn mổ không?
Anh từng , em và con là những người quan trọng nhất với , tại sao lúc em cần nhất, lại không có mặt ở đây?”
Tôi đã khóc đến mức không nên lời, tôi vẫn muốn khóc to hơn nữa.
Tôi phải diễn cho Tiền Tư Thần xem!
Chỉ có như , mới khiến ta cảm thấy tội lỗi thật sự từ tận đáy lòng.
Tôi vốn đã yếu, giờ khóc nhiều nên mặt bắt đầu tái xanh:
“Tư Thần, em không thể ép quên đi người trong lòng .
Nếu thấy em là người thừa thãi, em có thể không bà Tiền.
Nhưng… liệu lúc em cần nhất, có thể chia cho mẹ con em một chút của không, dù chỉ một chút thôi cũng …”
Tiền Tư Thần cau mày, nét mặt căng thẳng:
“Xin lỗi em, Trình Trình. Là không phải với em.”
Tôi quay mặt đi, lau nước mắt, rồi cố gắng nặn ra một nụ :
“Đừng xin lỗi. Anh là chồng em, là cha của con em, cũng là người em nhất.”
Câu đó khiến chính tôi cũng thấy buồn nôn, với Tiền Tư Thần lại có tác dụng không nhỏ.
Bạn thấy sao?