4.
Tôi đã từng nghĩ đến vô số khả năng, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho huống tồi tệ nhất.
Cả đêm hôm đó, Tiền Tư Thần nôn mửa liên tục nhiều lần, còn tôi thì ở bên chăm sóc suốt cả đêm không chợp mắt.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy và thấy tôi đang gục bên mép giường, ánh mắt hiện rõ vẻ xót xa, dịu dàng vuốt má tôi:
“Vất vả cho em rồi, vợ à.”
Tôi mỉm :
“Tối qua nghe cứ lặp đi lặp lại gọi tên Giai Giai, Giai Giai là ai ?”
Tiền Tư Thần không ngờ tôi lại hỏi thẳng như thế, lập tức ngồi bật dậy trên giường.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng mở miệng:
“Anh với Giai Giai không phải loại quan hệ như em nghĩ đâu.”
“Tức là quan hệ kiểu gì?” Tôi thẳng vào .
Anh châm một điếu thuốc:
“Anh và Giai Giai là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Vài năm trước ấy ra nước ngoài. Nhưng em yên tâm, tụi chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Cảm giác thất vọng như trào từ đỉnh đầu chảy dọc xuống tận lòng bàn chân.
Tôi người đàn ông đã cùng tôi đầu gối tay ấp hơn ba năm, bỗng thấy thật xa lạ.
Tôi lạnh hỏi :
“Vậy mấy năm nay năm nào cũng ‘công tác’ sang Anh, là để đi gặp ta đúng không?”
Tiền Tư Thần cúi đầu không gì, hồi lâu vẫn im lặng.
Từ ngày đó, tôi và Tiền Tư Thần sống dưới cùng một mái nhà, chẳng khác gì hai người xa lạ.
Nhưng số phận thật biết cách trêu người — hai tháng sau, trong một lần kiểm tra sức khỏe định kỳ, tôi phát hiện mình mang thai.
Vì đứa bé, tôi từng nghĩ đến việc cho ta một cơ hội. Tôi không muốn con mình sinh ra đã không có cha.
Khi thai bốn đến năm tháng, tôi mang theo kết quả khám thai đến tìm .
Tiền Tư Thần thấy tờ giấy, mắt sáng lên vì vui mừng:
“Chuyện lớn như , sao em không sớm hơn!”
“Anh quan tâm à?” Tôi hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên rồi!” Tiền Tư Thần mừng rỡ ôm lấy tôi:
“Em và con là những người quan trọng nhất với .”
Tôi Tiền Tư Thần trước mắt mình.
Anh ta không phải một người chồng tốt…
Nhưng có lẽ, ta có thể trở thành một người cha đủ tiêu chuẩn?
Bạn thấy sao?