14.
Tôi chậm rãi đứng dậy khỏi sofa:
“Xin lỗi Hứa, chuyện này… tôi không giúp .”
Hứa Giai Giai mím môi:
“Nếu 5.000 vạn nhiều quá thì có thể thương lượng… 4.000 vạn, không?”
Tôi thật sự không có thời gian để dây dưa với ta:
“Đừng là 4.000 vạn, 400 vạn tôi cũng không cần.”
Hứa Giai Giai trừng mắt tôi:
“Chẳng lẽ chị muốn thấy chính công ty do mình dựng từng bước một sụp đổ sao?”
“Công ty hay là Tiền Tư Thần, không phải tôi đã giao hết cho rồi sao?” Tôi nhạt ta, “Mời về đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Nghe thấy tôi nhắc đến bảo vệ, sắc mặt Hứa Giai Giai bắt đầu biến đổi, cảm mất kiểm soát:
“Trình Trình, chị thật không biết xấu hổ! Chị gì mà khó nhả ra chút tiền như ? Đúng là rơi vào hố tiền không trèo ra !”
Cô ta bắt đầu hét không ngừng:
“Chị thật giỏi tính toán! Ném cả cái mớ hỗn độn là công ty cho Tiền Tư Thần, còn mình thì ôm tiền phủi mông bỏ đi!”
Tôi phủi mông bỏ đi?
Ngẫm lại ngày chia tài sản, chính là Tiền Tư Thần quyết định chia như thế, tôi không tin Hứa Giai Giai lại không biết rõ chuyện này.
Tôi lạnh lùng :
“Lúc ly hôn lấy công ty, là bày kế cho Tiền Tư Thần đúng không?”
Hứa Giai Giai lớn tiếng quát lên:
“Đúng thì sao? Có giỏi thì trách cái tên ngu ngốc đó kìa! Ngay cả công ty đáng giá bao nhiêu còn chẳng biết! Nếu không phải ta bảo với tôi công ty trị giá 50 ngàn vạn, tôi có thèm cái công ty rách nát đó à?”
Cô ta đang trong cơn giận dữ, hoàn toàn không phát hiện ra — người đàn ông mà vừa gọi là “ngu ngốc” ấy, đã đứng lặng lẽ phía sau từ bao giờ.
Tiền Tư Thần, sắc mặt tiều tụy, lặng thinh đứng phía sau Hứa Giai Giai, ánh mắt đờ đẫn chằm chằm ta.
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng:
“Không phải hai người là đích thực sao?”
“Tình đích thực?” Hứa Giai Giai gằn, giọng run rẩy vì tức giận:
“Cái gì mà đích thực? Nếu không phải cái đồ ngu ngốc Tiền Tư Thần đó cứ một mực công ty hái ra tiền, tôi có thèm ta? Tôi đâu có ngu mà từ Anh về nước vì một kẻ trắng tay chứ? Anh ta chỉ là một thằng đàn ông nghèo may mắn thôi!”
Nói đến đây, cơ thể ta loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.
Tiền Tư Thần bước tới, từ phía sau đỡ lấy ta.
Hứa Giai Giai quay đầu lại, mặt cắt không còn giọt m/á/u:
“Tư… Tư Thần? Anh… tới khi nào ?”
Giọng Tiền Tư Thần khàn khàn:
“Lâu rồi.”
Một lúc sau, ta mới chậm rãi mở miệng, ánh mắt không còn cảm :
“Đi thôi, đừng mất mặt thêm nữa.”
Bạn thấy sao?