1.
Rời khỏi trung tâm ở cữ xong, Tiền Tư Thần sốt sắng lái xe đưa tôi đến cục dân chính.
Khoảnh khắc nhận giấy chứng nhận ly hôn, tôi thấy trên gương mặt ta niềm vui mà đã lâu lắm rồi tôi chưa từng thấy.
Anh ta cúi đầu tôi:
“Một lát nữa còn phải về nhà một chuyến, thu dọn ít đồ để chuyển đi.”
“Được thôi, không vấn đề gì.” Tôi dịu dàng, bình thản đáp lại.
Tiền Tư Thần tôi:
“Em hình như không còn giống như trước nữa.”
“Em thay đổi chỗ nào?” Tôi nghiêng đầu , mỉm rạng rỡ.
“Anh cứ tưởng em sẽ…”
“Sẽ ầm lên? Hay là níu kéo đừng đi? Hoặc ôm con cầu xin ở lại?” Tôi với ta:
“Mau về nhà dọn đồ đi, Hứa chắc tối nay sẽ bay về đến nơi rồi đúng không? Đừng lỡ thời gian.”
Khi tôi trở về nhà thì trời đã sẩm tối, đứa nhỏ đã ngoan ngoãn ngủ say trong sự dỗ dành của bảo mẫu.
Tiền Tư Thần con, ánh mắt có chút thất thần:
“Đã nghĩ ra đặt tên gì cho con chưa?”
Tôi vẻ mặt giả vờ quan tâm của ta mà thấy buồn . Rõ ràng lòng đã bay đến sân bay rồi, còn ở đây diễn vai ông bố tốt gì.
Nhưng tôi vẫn bình thản trả lời:
“Trình Nhất, chữ ‘Nhất’ trong nhất tâm nhất ý.”
Tiền Tư Thần cau mày:
“Trình Nhất? Đây là con nhà họ Tiền.”
Tôi mỉm ta:
“Họ Tiền? Trong thỏa thuận ly hôn có ghi rõ, quyền nuôi con thuộc về tôi.”
Tôi dừng lại một chút:
“Nhưng dù sao cũng là cha đứa bé, sau này con lớn rồi, nếu muốn gặp, tôi sẽ không ngăn cản.”
Tiền Tư Thần thở dài, trên gương mặt cuối cùng cũng hiện lên chút áy náy:
“Cảm ơn em, Trình Trình. Sau này tiền nuôi con, sẽ không thiếu phần của hai mẹ con.”
“Không cần.” Tôi dứt khoát từ chối:
“Tôi nuôi con. Anh lo theo đuổi hạnh phúc của mình đi.”
Tiền Tư Thần cúi đầu điện thoại:
“Được, … tạm biệt.”
“Ừ, tạm biệt.”
Tôi vừa vừa vẫy tay với Tiền Tư Thần, sau đó từ từ đóng cửa lại.
Thật tốt, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi ta rồi.
Bạn thấy sao?