9.
Thỏa thuận tiền hôn nhân quy định rõ, nếu một trong hai bên ngoại , thì toàn bộ tài sản của bên phản bội sẽ thuộc về đứa con.
Chương Thái nghe xong liền tấm tắc khâm phục:
“Mấy người thuộc dòng dõi giàu lâu đời đúng là khác biệt thật, như bọn tôi – nhà giàu mới nổi, có vắt óc cũng chẳng nghĩ ra cách như .”
Tôi khẽ chua chát:
“Dùng hôn nhân để trói buộc sâu hơn giữa hai gia tộc, chung quy lại cũng chỉ là lợi ích mà thôi.”
Suy cho cùng, liên hôn hào môn rất sợ những yếu tố không ổn định như ly hôn, nên mới nghĩ ra loại điều khoản như .
Thế điều khoản này thật ra cũng rất gian xảo.
Chỉ khi có con thì mới phát sinh hiệu lực.
Mà một khi đã có con rồi, trong đa số trường hợp — nhất là với phụ nữ bình thường — họ sẽ không chọn ly hôn.
Mười tháng mang nặng đẻ đau sinh ra một đứa trẻ, ai nỡ để con mình không có cha?
Tôi lại nhớ đến mẹ mình.
Khi còn trẻ, ba tôi từng ăn chơi trác táng bên ngoài, mẹ chịu nhiều uất ức, thường ôm tôi khóc:
“Trần Trần à, mẹ không ly hôn là vì con và các của con. Mẹ không muốn các con lớn lên mà không có cha.”
Lúc đó tôi còn nhỏ, luôn phẫn nộ thay mẹ.
Nhưng bây giờ tôi đã trưởng thành, tôi có cách nghĩ khác.
Tôi không muốn một người phụ nữ “bình thường”.
Chương Thái xem xong bản thỏa thuận, đưa lại cho tôi, mặt mày khổ sở:
“Trần Trần, tôi đâu có bảo đảm như em.”
Tôi an ủi chị:
“Chị cứ bình tĩnh suy nghĩ kỹ đã. Việc này tuy không nên kéo dài, cũng không thể gấp gáp giải quyết ngay …”
Lời còn chưa dứt thì Chương Thái đã cắt ngang.
Chị lại lên cơn :
“Tôi không cần suy nghĩ gì hết! Loại đàn ông bẩn thỉu như , tôi không đời nào sinh con cho hắn ta!”
Tôi nuốt miếng há cảo tôm, lau khóe miệng, bình tĩnh :
“Được, nếu chị đã quyết tâm rồi thì không nên chần chừ. Tôi sẽ đi cùng chị, hôm nay đi thai luôn.”
Bạn thấy sao?