Trả Anh Cho Hoàng [...] – Chương 7

Chương 7

7.

Lúc đầu, Kỷ Tùng luôn tỏ vẻ chán ghét khi kể với tôi về ta.

Nói rằng Chu Tình là kiểu con đáng ghét nhất mà từng gặp.

Thế , mấy chuyện như chưa xảy ra bao nhiêu lần, Kỷ Tùng đã bắt đầu thay đổi.

Mỗi khi mang gì cho tôi, ấy đều mang thêm một phần nữa.

“Nữ sinh nghèo khổ tên Chu Tình ấy, cùng phòng em đấy, sống vất vả quá, bố thí cho ta một phần.”

Sau đó, bắt đầu gọi ta là “Tình Tình”, còn Chu Tình thì gọi là “A Tùng”.

Ngày sinh nhật năm Nhất của tôi,

Kỷ Tùng khoác vai ta,

ngay trước mặt mọi người tuyên bố, từ nay tôi và ấy đều có thêm một người em tên Tình Tình.

Chu Tình tươi rạng rỡ:
“Em gì chứ, gọi là em mới đúng!”

Mở miệng ngậm miệng đều là câu ấy:
“Trần Trần, cậu đừng hiểu lầm, bọn mình chỉ kết nghĩa huynh muội thôi.”

Rồi sau đó, em một thời gian,

Kỷ Tùng bỗng một ngày với tôi rằng,

bấy lâu nay cảm dành cho tôi không phải là nam nữ.

Sau khi chia tay tôi, Kỷ Tùng và Chu Tình bắt đầu một mối quan hệ đương đầy sóng gió.

Nhưng cuối cùng, cũng kết thúc vì Chu Tình theo giáo sư hướng dẫn ra nước ngoài.

Ông nội nhà họ Kỷ tức đến mức đánh một trận tơi bời.

Kỷ Tùng lết tấm thân đầy thương tích đến quỳ trước cửa nhà tôi suốt một đêm.

Trời mưa tầm tã, vết thương của rớm m/á/u.

Lúc mê man trong viện, không ngừng gọi tên tôi, cầu xin tôi tha thứ.

Mẹ tôi khi ấy ôm tôi khuyên nhủ:
“Trần Trần, đàn ông ai mà chẳng có lúc hồ đồ, đừng giận nữa.”

Còn ba tôi thì mặt mày giận tím, tôi không hiểu chuyện, không cho Kỷ Tùng vào nhà, mới khiến ấy bị dầm mưa nhập viện.

Cuối cùng, tôi vẫn không nỡ từ bỏ mối đã theo mình từ thuở bé.

Nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, đính hôn với .

Không ngờ, bây giờ Chu Tình lại xuất hiện.

Cô ta và , lại muốn diễn lại vở kịch dây dưa năm xưa ngay trước mắt tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...