12.
Khi mới kết hôn với Kỷ Tùng, tôi tràn đầy hy vọng và hạnh phúc nghĩ rằng—
Dù từng có khúc mắc, cuối cùng tôi cũng nên duyên với người mình , từ đồng phục học sinh đến váy cưới.
Tôi đã rất nỗ lực vun vén mối quan hệ với ấy.
Kỷ Tùng có bệnh về phổi, tôi kiên trì nấu nước lê chưng để dưỡng phổi cho suốt bao năm.
Anh ấy thích tập gym, tôi tranh thủ thời gian rảnh cũng đến phòng tập tập cùng .
Nhưng dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Mỗi khi tôi có cảm buồn bực, chỉ biết mua quà tặng mà chẳng bao giờ hỏi tôi vì sao không vui.
Ở phòng gym cùng nhau tập luyện, gần như không có bất kỳ sự giao tiếp nào.
Tôi đưa khăn lau mồ hôi, còn né tránh.
Trước khi cưới, không như .
Sau khi chia tay Chu Tình, cố gắng đối xử tốt với tôi, là muốn bù đắp lỗi lầm.
Nhưng kết hôn rồi, lại như cơ sau một cú tăng tốc, dần dần nguội lạnh.
Tôi dằn vặt trong lòng, không tìm lý do.
Có những đêm sụp đổ, tôi ôm từ phía sau, khóc hỏi rằng liệu có phải tôi chưa đủ tốt, nếu cần tôi sẽ thay đổi.
Nhưng chỉ tôi rất tốt, bảo tôi đừng nghĩ nhiều.
Từng chút một, tôi dần tuyệt vọng.
Trong các buổi tiệc tùng thương mại, chúng tôi là đôi vợ chồng mẫu mực.
Còn khi về nhà, lại giống như hai người cùng nhà sống chung.
Cho đến thời gian gần đây, Kỷ Tùng ôm tôi :
“Trần Trần, chúng ta nên có một đứa con rồi. Anh muốn có một kết tinh của hai đứa mình.”
Mẹ tôi và mẹ chồng cũng liên tục thúc giục chuyện sinh con.
Trong lòng tôi lại le lói chút hy vọng.
Có con rồi, liệu mọi thứ có tốt lên không?
Không ngờ, khi tôi còn chưa kịp nghĩ xong, thì đã mang thai.
Lại càng không ngờ, Chu Tình lại từ trên trời rơi xuống đúng lúc này.
Kỷ Tùng say nên mới hôn Chu Tình.
Nhưng tôi biết dáng vẻ của lúc say.
Bao nhiêu lần trên bàn tiệc, từng say mèm.
Chưa một lần mất kiểm soát, lúc nào cũng tỉnh táo, kiềm chế.
Vì , khi thấy bức ảnh hai người họ ôm hôn,
Tôi đã biết rõ — cuộc hôn nhân này không còn cứu vãn nữa.
Những lời “say xỉn” mà Kỷ Tùng , càng khiến tôi tỉnh ngộ.
Thì ra, những gì trước khi cưới không phải là bù đắp, mà chỉ là dỗ dành để tôi chịu lấy .
Còn sau khi cưới, lại hối hận vì đã nghe lời gia đình mà cưới tôi.
Chuyện tôi từng tự hào — “từ đồng phục đến váy cưới”,
Còn không bằng một lần cụng ly với người từng không có – Chu Tình.
…
Đêm nhận ảnh chụp màn hình từ Chu Tình, tôi thức trắng, nước mắt ướt đẫm cả gối.
Tôi hối hận vì mình như con rùa rụt đầu, cứ giãy giụa mãi trong cuộc hôn nhân mục nát này.
Tôi lại càng xấu hổ vì sự ngu muội của chính mình — từng nghĩ rằng có con có thể cứu vãn hôn nhân.
Nhưng đứa trẻ thì có tội gì chứ.
Cuối cùng, tôi chỉ cảm thấy may mắn.
May mắn vì tôi chưa bao giờ từ bỏ sự nghiệp của mình.
Đó là nguồn dũng khí lớn nhất để tôi tiếp tục bước về phía trước.
Bạn thấy sao?