11.
“Đúng là náo nhiệt thật đấy, cậu là ai?” Vi tỷ chàng trai, hỏi.
“Tôi là học trò của giáo Chu – Cố Minh! Cô Chu là người tài giỏi, sao có thể để chị sỉ nhục như ?”
Cậu ta cao ráo, khí chất tràn đầy sức sống thanh xuân.
Tôi gần đây đã cho người tìm hiểu hình sau khi Chu Tình về nước.
Cô ta hiện đang giảng dạy tại một trường đại học, xem ra cậu này là sinh viên của ta.
“Cô ta tài giỏi ư? Cô ta là cặn bã thì có! Anh ta là người đã có vợ, hai người họ thân mật thế kia, tính là gì hả?”
Vi tỷ chỉ tay liên tục giữa Kỷ Tùng và Chu Tình, phẫn nộ không kém gì tôi lúc bắt gian.
Khung cảnh lúc đó đúng là nửa bi, nửa hài.
“Chị hiểu lầm rồi! Tôi bị thương, đứng không vững, gặp lại học cũ ở phòng gym, ấy chỉ tốt bụng đưa tôi tới bệnh viện thôi, chị đừng ăn hàm hồ!”
Chu Tình nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa như oan ức lắm.
Kỷ Tùng lập tức rút tay khỏi người Chu Tình, nghiêm giọng quát đám người xung quanh:
“Hiểu lầm thôi, có gì đáng xem đâu, giải tán đi.”
Tôi lạnh:
“Kỷ Tùng, tôi đi khám thai, luôn bận, chẳng lần nào đi cùng tôi. Thì ra là bận ở đây.”
Kỷ Tùng bước tới cạnh tôi, tỏ vẻ quan tâm:
“Gần đây nhiều việc, áp lực lớn nên chăm đi gym. Không ngờ lại gặp Chu Tình bị thương, thật sự chỉ là ngoài ý muốn.”
“Lần trước là say rượu, lần này là cờ, đúng là chuyện hiếm có.” Tôi lạnh, chỉ vào chiếc áo khoác trên người Chu Tình:
“Chiếc áo thể thao đó là tôi tặng .”
Nghe , Kỷ Tùng lập tức giật lại áo.
Bên trong Chu Tình mặc một chiếc áo croptop bó sát, khoe dáng rõ ràng.
Bị gió lạnh thổi qua, ta rùng mình.
Cố Minh – cậu sinh viên kia – liền cởi áo khoác ngoài khoác lên người ta, đưa chai nước đến:
“Cô giáo, uống chút nước cho đỡ sốc.”
Chu Tình gạt chai nước sang bên, bước đến trước mặt tôi, nước mắt lưng tròng:
“Trần Trần, chúng ta từng là cùng phòng đại học, cậu tin mình đi, giữa bọn mình thật sự không có gì. Cái áo là A Tùng thấy mình lạnh nên mới khoác cho thôi…”
“Cô giáo, không cần phải giải thích. Người trong sạch thì không sợ bị nghi ngờ!”
Cố Minh kéo mạnh Chu Tình về lại bên mình.
Kỷ Tùng nắm lấy tay tôi:
“Trần Trần, để đưa em đi khám.”
Ba người họ, đúng là đủ diễn cả một vở kịch dài.
Tôi thấy buồn nôn:
“Không cần. Anh ở lại đây đi.”
Tôi gạt tay ta ra, kéo Vi tỷ rời đi.
Vi tỷ vừa đi vừa lẩm bẩm cho hả giận:
“Con giáp thứ mười lăm nhà họ Chương chưa cho tôi bắt tại trận, nay vả thằng Kỷ Tùng này cũng coi như hả dạ rồi!”
Tôi chỉ biết dở khóc dở .
Vi tỷ cảm khái:
“Tiểu Trần, em đúng là giỏi chịu đựng thật, em còn chẳng tức giận?”
“Tức giận thì đã tức rồi, giờ chỉ muốn giải quyết vấn đề.”
Tôi thở dài:
“Chu Tình xuất hiện, có lẽ là ông trời đang giúp em. Vi tỷ, với Kỷ Tùng, em đã quá đủ rồi.”
Bạn thấy sao?