10.
Trên đường đến bệnh viện, chúng tôi đã bàn nhau rõ ràng — chị ấy đi thai, còn tôi đi khám thai.
Trước cửa phòng khám, có một vừa từ phòng phẫu thuật bước ra, sắc mặt tái nhợt.
Một khác ngồi thụp dưới đất, ôm gối, đầu cúi gằm xuống.
Khi đến lượt chúng tôi gọi tên, Chương Thái bất ngờ nắm chặt lấy tay áo tôi.
Sắc mặt chị ấy cực kỳ khó coi, bàn tay run lên nhè nhẹ.
Tôi khẽ hỏi:
“Sao , không muốn vào à?”
Chương Thái mím chặt môi, kéo tôi qua một bên, đến cầu thang bộ.
Ở đó không có ai, chị ngồi phịch xuống ghế dài, úp mặt vào tay, bật khóc nức nở.
Tôi bước lại, nhẹ nhàng ôm lấy chị, dịu giọng dỗ dành.
“Đừng nén nữa, muốn gì cứ với em.”
Chị tựa đầu lên vai tôi, giọng run run:
“Tiểu Trần, chị hận lắm! Chị không cam tâm! Thật ra cơ thể chị vốn không thích hợp mang thai, chị đã tiêm không biết bao nhiêu mũi kích trứng mới có đứa bé này, không ngờ lại phải chịu cái kết như thế này… Nếu là em, em nỡ bỏ sao?”
“Còn nữa, chị đã rất lâu rồi không có thu nhập riêng, lão Chương mấy năm nay bòn rút dần công ty chị dựng. Đứa con này là con bài duy nhất để giữ chân ông ta… Không còn ông ta, chị biết phải sao?”
Chị một mạch, trút hết mọi uất ức.
Tôi khẽ thở dài, lau nước mắt cho chị:
“Đúng rồi. Chuyện này chị cần phải suy nghĩ kỹ, chứ không phải cứ nhất thời bốc đồng là đòi .”
“Tiểu Trần, em…” Chị ngẩng đầu lên.
“Chị nghĩ là là à?” Tôi mỉm :
“Phải đặt lịch hẹn trước đấy. Nhưng con người chỉ khi bị dồn đến đường cùng mới tỉnh táo , nên em mới cố xúi chị tới đây. Giờ bình tĩnh lại rồi thì tốt, mình từ từ tính tiếp.”
“Còn nữa, từ hôm nay em không muốn gọi chị là ‘Chương Thái’ nữa, mà gọi là…”
“Gọi chị là Vi tỷ!” Vi tỷ ôm chặt lấy tôi.
Ổn định tâm trạng xong, chúng tôi đi khám thai.
Không ngờ vừa ra khỏi thang máy, chưa đi mấy bước, liền thấy Kỷ Tùng.
Anh ta đang đỡ một bị chảy m/á/u chân xếp hàng ở khoa ngoại.
Cả hai đều mặc đồ thể thao.
Trên người ấy khoác áo khoác của Kỷ Tùng, cũng không thể che vóc dáng đầy đặn, gợi cảm.
Là Chu Tình.
“Đó chẳng phải là tiểu Kỷ nhà em sao!”
Vi tỷ vừa mới bình ổn lại tâm trạng, lại lập tức bốc hỏa.
Chị xông thẳng đến trước mặt bọn họ.
Nắm lấy tay Chu Tình, tát cho ta một cái như trời giáng.
“Mọi người đây! Con hồ ly tinh chuyên giật chồng người khác đây này!”
Một tiếng quát vang lên, lập tức thu hút sự ý của mọi người xung quanh.
Chu Tình ôm mặt, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Giữa lúc hỗn loạn, Kỷ Tùng còn chưa kịp mở miệng.
Thì một chàng trai cầm chai nước khoáng đã chạy đến.
“Cô ai là hồ ly tinh hả?!”
Bạn thấy sao?