7.
Tôi đè nén sự bất an mãnh liệt trong lòng, dẫn ba người vào phòng. Trong thang máy, tôi đứng nghiêng người ở mép ngoài cùng, trên mặt vẫn giữ nụ chuẩn mực.
Người đàn ông thấp hơn nở nụ thân thiện, hỏi nhỏ: “Cô bé, tên gì thế?”
“Chào ông, tôi tên Coco.”
Ông ta liên tục “Tốt, tốt”, ánh mắt như vô lướt từ trên xuống dưới người tôi.
Trong lòng tôi âm thầm rủa thầm: Tốt cái quái gì mà tốt.
Sau khi đưa họ vào phòng, tôi một mình đi vào nhà vệ sinh, ngồi trong buồng khoảng năm phút. Cảm giác hồi hộp trong lòng mới tạm nguôi ngoai.
Vừa bước ra, đúng lúc gặp chị Linh – quản lý bộ phận PR, từ phòng 603 đi ra. Tôi nhiệt chạy lại chào hỏi.
“Chị Linh, sao nhíu mày thế? Ai chị bực, em giúp chị xử lý.”
Nghe , chị bị tôi chọc , đưa tay gõ nhẹ lên đầu tôi: “Cô nhóc này cũng ghê gớm nhỉ, còn định thay chị ra mặt nữa cơ đấy.”
Tôi khoác tay chị, nháy mắt về phía phòng 603: “Lại gặp khách khó tính à?”
Chị kéo tôi đi, vừa đi vừa nhỏ: “Là Tổng Giám đốc Lý của công ty Vân Thái dẫn theo người, còn có cổ đông lớn của Nhạc Nhiên đi cùng. Nghe bọn họ gọi “cậu Tần, cậu Tần” mà cung kính lắm. Người này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.”
Tôi giả vờ không để tâm, nhếch môi: “Tầm thường hay không thì sao? Chỗ mình tiếp không biết bao nhiêu nhân vật lớn rồi mà.”
Chị Linh vỗ nhẹ tay tôi, nửa nửa cảnh báo: “Đừng có mà lên mặt. Chọc phải người không nên chọc, đến khóc cũng chẳng tìm chỗ đâu.”
Quay lại sảnh, trong lòng tôi âm thầm so sánh cái tên “Cậu Tần” với gương mặt của người cảnh sát đã đưa tôi về nhà một tháng trước. Ngũ quan cực kỳ giống, “cậu Tần” này lại mang vẻ phóng túng hơn, thêm phần kiêu ngạo khó với tới.
Lúc thì tôi nghĩ chắc chắn là cùng một người, lúc lại cảm thấy không hẳn giống lắm. Huống hồ, hôm đó tôi còn uống rượu, chưa hỏi tên ta, càng nghĩ càng không ra manh mối gì.
8.
Đêm dần khuya, “Thiên Đường Dạ Sắc” vẫn náo nhiệt xa hoa như . Những ăn mặc tinh tế rạng rỡ như hoa, không lộ chút mệt mỏi nào.
Tôi đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì lại nghe thông báo trên bộ đàm có khách mới đến.
Tôi liếc danh sách đặt chỗ, phòng 612.
Sau khi dẫn khách vào phòng, vừa định rời đi thì cánh cửa phòng 603 đối diện chếch mở ra. Hai nữ nhân viên PR của câu lạc bộ dìu một người đàn ông đi ra, chính là người mà tôi đã nghĩ mãi cả buổi tối.
Những nghi vấn trong lòng còn chưa có lời giải, tôi không muốn thêm chuyện nên định bước nhanh đi, người đó lại lên tiếng trước.
“Không cần các , để ta đưa tôi đi.” Giọng điệu không rõ đang vui hay giận.
Cô bên cạnh dịu dàng : “Cậu Tần, để chúng em đưa ngài đi thì hơn.”
“Tôi không nghe thấy à? Chỉ cần ta.” Giọng không to, đã mang rõ sự không hài lòng.
Kệ là ai, dù có là vua trời tôi cũng không nhận lời !
Thấy tôi im lặng, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng. Chị Linh đang tuần tra, nhanh chóng bước đến, ra hiệu bằng ánh mắt cho hai rồi đỡ lấy cánh tay người đàn ông.
“Cậu Tần muốn đi vệ sinh? Để tôi đưa ngài đi.” Chị quay sang tôi, nháy mắt ra hiệu: “Cô nhóc này vụng về, ngài đừng chấp nhặt với ấy.”
Người ta “giơ tay không đánh người với mình”, rõ ràng ta chẳng nghĩ . Khuôn mặt dần tối lại, biểu hiện như sắp có bão đến. Chị Linh khẽ nhướng mày tôi, khẩu hình “lại đây”.
Tình thế đến mức này, tôi chỉ có thể giả vờ ngây thơ, đỡ lấy ta đưa đi vệ sinh.
Có lẽ do đã uống rượu, bước chân ta rất chậm, gần như cả nửa người dựa vào tôi. Trong lòng tôi thầm rủa ta không biết bao nhiêu lần, trên mặt vẫn phải tỏ ra bình thản, còn nhắc ta cẩn thận bậc thang.
“Tên gì?” Anh ta đột nhiên ghé sát vào tai tôi, hơi thở ấm nóng khiến cổ tôi run lên. Nếu ta thấy biểu cảm của tôi lúc này, chắc chắn là đang nghiến răng ken két.
Đúng là trí nhớ như chó, rõ ràng lúc đưa họ vào thang máy, người đàn ông lùn kia đã hỏi rồi mà.
“Coco.”
“Quá tầm thường.” Anh ta khẽ mỉa rồi không gì nữa.
Tôi đứng tựa vào bồn rửa tay, đợi ta mà cứ thấy chuyện tối nay có gì đó kỳ lạ.
Chờ hơn mười phút vẫn không thấy ta ra, tôi gõ cửa gọi vài tiếng, không có tĩnh. Chẳng lẽ say xỉn ngất trong đó rồi?
Suy nghĩ một lát, tôi lén mở cửa nhà vệ sinh nam, định hỏi thì bất ngờ bị ta kéo tay, ép vào cánh cửa.
9.
Ngước lên, tôi đối diện với đôi mắt mơ màng vì men say. Rõ ràng là uống không ít!
Tôi cố né tránh đầu ta đang tiến gần, thử hỏi: “Cậu Tần?”
Anh ta không trả lời, chỉ tôi chăm chăm, ánh mắt khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Mỗi phòng VIP đều có nhà vệ sinh riêng, khu vực này ở cuối hành lang ít ai lui tới. Bị ta ép trong không gian chật hẹp thế này, mùi rượu nồng nặc khiến tôi toát cả mồ hôi trên trán.
Đang định nghĩ cách thoát thân thì ta bất ngờ bóp nhẹ cằm tôi, ép tôi phải thẳng vào mắt ta.
“Tên gì?” Giọng ta khàn đặc.
Lại nữa… tôi chỉ muốn hét lên “Tên tôi là tổ tông nhà đấy!”
“Coco, C-O-C-O.”
“Nghe chán chết, đổi tên khác đi.”
…
“Đổi, đổi, thấy tên nào hay thì chọn.” Tôi đáp lại qua loa.
Anh ta lại im lặng, ánh mắt mơ màng tôi. Một lúc sau, sắc mặt bỗng lạnh đi, ánh mắt cũng hiện lên chút tức giận khó hiểu. Anh ta đẩy tôi ra rồi tự mình bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Quái dị thật đấy!
Tôi chống tay lên mặt bàn đá của bồn rửa, vào gương, thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình lúc thì trợn mắt, lúc thì nhăn mày. Đang mặt xấu thì cánh cửa lại bị đẩy mở.
Một người đàn ông bước vào, say khướt, bước chân loạng choạng.
Thấy tôi, ta ngơ ngác một lúc, lắc đầu thật mạnh rồi lùi ra ngoài. Vài giây sau, ta lại thò đầu vào.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của ta, tôi cầm lấy cây chổi trong tủ dụng cụ, bình thản bước ra ngoài.
“Dọn vệ sinh thôi, giờ xong việc rồi.”
Ra khỏi đó, tôi không thấy bóng dáng họ Tần kia đâu nữa.
Bạn thấy sao?