17.
Dưới sự ép buộc của Tần Tịch, tôi bị buộc phải hát đi hát lại các bài “Tinh Trung Bá Quốc”, “Chúng Ta Là Lực Lượng Lao Động”, và “Bài Ca Người Hùng”* không biết bao nhiều lần.
Ban đầu vì giữ hình tượng, tôi còn hát dè dặt, bị ta mắng mấy lần, cuối cùng tôi buông thả bản thân, rống lên đến mức chấn cả căn phòng.
Nếu không phải vì cách âm tốt, có lẽ tối nay nơi này đã đông nghịt người.
Dù sao thì, biến thái đến mức chuyện này ở đây thì cũng thuộc hàng số một từ xưa đến nay đấy.
“Qua đây nghỉ chút đi.” Anh ta chỉ vào chiếc ghế sofa bên cạnh, đưa cho tôi một chai nước chưa mở.
Tôi khàn giọng hỏi: “Tần tổng thấy thỏa mãn chưa?”
Anh ta , không đáp lại, sau đó suy nghĩ một lúc rồi hỏi tôi: “Đã đặt xong đồ chưa?”
Tay tôi đang vặn nắp chai chợt khựng lại, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Thua thiệt không?”
Thua thiệt? Đùa à!
Từ khi bước chân vào Dạ Sắc, tôi đã âm thầm thu thập danh sách khách quen, từ việc trò chuyện với các khác, ghi nhớ sở thích và thói quen của khách, bí mật sàng lọc những người có thể lợi dụng .
Sau khi phép vào tầng hầm để tiếp khách, tôi đã tìm cách tiếp cận một ông lão họ Dương. Từ lời các khác kể, biết ông già này chơi bời rất hoang dã, mỗi lần qua đêm ở đây đều phải dùng thuốc mới gắng gượng .
Đêm đó, ông ta đồng ý với đề nghị “thử chút gì mới mẻ” của tôi, để tôi trói lại trên đầu giường. Tôi vừa rót rượu vừa chuốc, đợi khi thuốc phát huy tác dụng, ông ta hoàn toàn mất ý thức mà tự vui một mình, còn tôi thì thuận lợi tìm một vị trí thích hợp để đặt camera.
Thấy tôi im lặng không đáp, ta đứng dậy đi vòng quanh phòng, cuối cùng dừng lại trước bức tranh “Xuân Quang”.
Bức tranh gần như phục chế nguyên bản, kích thước cũng gần giống… Đợi đã, kích thước? Nghĩ đến đây, tôi cũng đứng dậy tiến lại gần, xem xét kỹ, dùng tay gõ thử vào các vị trí khác nhau.
Cảm giác và âm thanh phản hồi từ phía bên trái rõ ràng khác biệt. Tôi ngẩng đầu Tần Tịch, ánh mắt ta rơi trên bàn tay chưa rút về của tôi, ánh mắt cháy bỏng.
“Không ngờ.”
Anh ta thử đẩy bức tranh, nó không hề nhúc nhích.
Chúng tôi cùng ngầm hiểu mà tản ra khắp căn phòng tìm cơ quan.
Bận rộn một hồi lâu vẫn không thu hoạch gì.
Tôi lại đứng trước bức tranh, quan sát tỉ mỉ từng chút một. Cuối cùng phát hiện chiếc váy lụa quấn quanh chân ở góc phải dưới dường như hơi khác so với nguyên tác. Tôi đưa tay chạm thử, quả nhiên cảm nhận chút gồ ghề.
“Tần Tịch.” Tôi chỉ vào chỗ bất thường trên bức tranh: “Chỗ này không giống nguyên tác, có thể cơ quan nằm ở đây.”
Anh ta cũng qua kiểm tra lại cẩn thận, xác nhận suy đoán của tôi.
“Cô Hứa quả nhiên văn võ song toàn.”
Nhưng mười phút sau, “tiểu thư văn võ song toàn” lại bị ép uống nửa chai rượu rồi bị còng vào đầu giường, run rẩy không thôi.
18.
Mười phút trước.
Tôi và Tần Tịch cùng ngồi xổm trước bức tranh, nhau.
Ánh mắt ta kiên quyết, còn tôi thì nghĩ xong đời rồi, ta nhất định muốn thử mở cơ quan này.
Trong đầu tôi chỉ toàn cảnh tượng trong phim võ hiệp: vượt trận qua ải, mở cửa bí mật, sau đó bị mưa tên, đao kiếm bủa vây khắp nơi.
Bàn tay ta nhẹ nhàng vuốt qua chỗ nghi là cơ quan, tôi ở bên cạnh thì lo lắng sợ hãi, chỉ sợ ta bất cẩn ấn nhầm, vội vàng kéo tay áo ta, lắc đầu.
“Sợ à?” Anh ta nhếch môi .
“Đừng hành thiếu suy nghĩ, phía sau thế nào vẫn chưa rõ, nhỡ đâu…”
Nhỡ đâu phía sau có vài gã to lớn tay cầm vũ khí thì chúng ta đều xong đời cả.
Chỉ là câu này tôi không dám ra miệng. Anh ta bất ngờ thu lại biểu cảm bông , nghiêm túc tôi, đến mức tôi phát hoảng.
“Có gì thì , đừng tôi như thế, đáng sợ lắm.”
“Cô…” Anh ta dừng lại một chút, khẽ thở dài: “Không quan trọng là Hứa Khả hay Giang Nhiên, trong huống này, chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, tôi có chuyện thì cũng không chạy thoát .”
Tôi lườm ta: “Đe dọa tôi?”
Tần Tịch lại trở về vẻ nhàn nhã, cợt nhả thường ngày: “Không đến mức đe dọa, tiểu thư Hứa là người thông minh mà.”
“… Đừng tâng bốc tôi, tôi với không phải cùng một sợi dây đâu…”
Anh ta bất ngờ kéo tôi qua, nhẹ nhàng ôm một cái: “Giờ thì phải rồi!”
Tôi đẩy ta ra, khó chịu chỉnh lại dây váy: “Cùng lắm nửa tiếng, nếu bị phát hiện, tự lo lấy, đừng kéo tôi xuống nước.”
Anh ta khẽ: “Đúng là vô vô nghĩa.”
Khi bức tranh từ từ di chuyển, quả nhiên phía sau có một cánh cửa nhỏ cao khoảng một mét vuông, không hề có gì cản trở, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra, phía sau tối đen như mực. Nhờ ánh sáng lấp lánh trong phòng, có thể lờ mờ thấy vài bậc cầu thang.
Tần Tịch nhét điện thoại vào túi, cúi người bước qua cánh cửa, đi vài bước thì quay đầu lại tôi: “Đã đọc Tam Thập Lục Kế chưa?”
Tôi ngơ ngác: “Đọc rồi mà.”
“Nếu có chuyện, chạy nhanh chút.”
Tôi lẩm bẩm mắng ta: “Ăn không ngồi rồi lo chuyện bao đồng, đi nhanh đi.”
Khi bóng dáng ấy dần biến mất trong bóng tối, tôi khẽ : “Cẩn thận đấy.”
Bạn thấy sao?