Chu Na trừng mắt lườm tôi, sau đó lại nở nụ , tỏ vẻ ung dung:
“Tống Vận, cái miệng hay thật đấy. Nhưng mà, có hay đến mấy thì có ích gì? Ngay cả chồng mình cũng giữ không nổi.”
Tôi ta đầy khinh bỉ, giơ ngón tay cái lên chế giễu: “Có thể kẻ thứ ba mà còn ngang nhiên đến thế, Chu Na, đúng là xưa nay hiếm có.”
Chu Na nhướng mày: “Tống Vận, tôi không đấu khẩu với nữa. Dù sao cũng chẳng quan trọng, sắp tới sẽ phải cút khỏi cái nhà này thôi.”
Nói xong, ta đứa trẻ trong lòng. Tôi không kìm cũng liếc theo. Đứa bé rất giống Thẩm Hoài Cẩn.
“Chu Na, sao lại ở đây?”
Nghe tiếng, tôi quay lại. Thẩm Hoài Cẩn không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Chu Na thấy ta lập tức bật dậy khỏi sô pha: “Hoài Cẩn, sao lại về ?”
Ánh mắt Thẩm Hoài Cẩn lạnh lùng, pha lẫn sự giận dữ: “Tôi hỏi , tại sao lại ở đây?”
Anh ta từng chữ, từng chữ một.
Chu Na lập tức im lặng, ánh mắt tránh né. Một lúc sau, ta lắp bắp: “Em…”
Tôi khẩy vì tức giận, thẳng vào ta: “Thẩm Hoài Cẩn, định giấu tôi đến bao giờ?”
Cả người ta run lên, vội bước tới nắm lấy tay tôi: “A Vận, sai rồi. Hôm đó chỉ uống say quá nên mới phạm sai lầm. Từ đầu đến cuối, chỉ mình em.”
Tôi giật tay ra, giáng thẳng một cái tát vào mặt ta. Nước mắt cuối cùng cũng không thể kìm lại mà tuôn rơi, tôi nghẹn ngào :
“Thẩm Hoài Cẩn, thật sự ghê tởm. Chúng ta là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, thế mà lại…”
Tôi nghẹn ngào, không thể tiếp nữa.
Anh ta giữ chặt vai tôi, bật khóc: “A Vận, xin lỗi em, thực sự xin lỗi em, sai rồi.”
Tôi đẩy ta ra: “Thẩm Hoài Cẩn, chúng ta ly hôn đi. Lần này tôi thật sự, thật sự sẽ rời xa .”
Đứa bé trong lòng Chu Na bỗng khóc ré lên. Cô ta vội bế con, dỗ dành: “Con ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”
“Hoài Cẩn, con khóc rồi. Anh mau qua đây xem con đi.”
“Cút ra ngoài.”
Câu của ta khiến Chu Na giật bắn mình, đứa trẻ trong tay ta cũng bị dọa khóc to hơn.
Chu Na sững sờ ta: “Hoài Cẩn, sao có thể như ?”
Anh ta chỉ tay ra cửa: “Cút. Tôi lại lần nữa, cút ra ngoài.”
“Hoài Cẩn, … quá đáng rồi.”
Chu Na bế con rời đi. Tôi theo bóng lưng ta, đôi chân bỗng nhũn ra, mắt tối sầm lại và ngất lịm.
Khi tỉnh lại, tôi nằm trong bệnh viện. Ánh đèn trắng lóa khiến mắt tôi đau nhức.
Quay đầu sang, tôi thấy Thẩm Hoài Cẩn ngồi bên cạnh giường, có vẻ đã ngủ thiếp đi.
4
Mũi tôi cay cay, nước mắt không kìm mà rơi xuống.
"Vợ à, em tỉnh rồi."
Tôi thẫn thờ lên trần nhà, không muốn chuyện gì với ta.
"Vợ à, em biết em mang thai rồi chứ?" Anh ta nhẹ giọng hỏi.
"Ừ."
"Tại sao em không cho ?"
Tôi ngẩng đầu Thẩm Hoài Cẩn: "Tại sao tôi phải với ? Anh đâu cần. Chẳng phải đã sớm có con với người khác rồi sao? Đứa bé đó bây giờ chắc sắp biết đi rồi nhỉ?"
Tôi đến đây, Thẩm Hoài Cẩn cúi đầu, giọng trầm xuống: "Là lỗi của , sau này nhất định sẽ bù đắp cho em."
"Chúng ta không còn 'sau này' nữa đâu, Thẩm Hoài Cẩn." Tôi bình thản .
"A Vận, con không còn nữa rồi, con của chúng ta mất rồi. Xin lỗi em, A Vận." Nói đến đây, nước mắt ta tuôn rơi như mưa.
Tôi cứng đờ quay đầu lại ta: "Anh vừa gì? Con của tôi mất rồi?"
Tôi ôm lấy bụng mình, không biết có phải ảo giác không, rõ ràng nó đã xẹp đi không ít.
Con của tôi… không còn nữa.
Đứa con mà tôi mong ngóng biết bao đã không còn.
"Tại sao? Tại sao lại như ?"
Tôi gào khóc trong đau đớn.
Thẩm Hoài Cẩn đưa tay lau nước mắt cho tôi, tôi quay đầu né tránh.
"Thẩm Hoài Cẩn, cút ra ngoài! Tôi không muốn thấy nữa!"
Tay ta khựng lại giữa không trung, sau đó chậm rãi rút về.
"Được, A Vận. Nếu em không muốn thấy , sẽ đi. Anh sẽ sắp xếp người chăm sóc em, đừng giận nữa, không?"
Bạn thấy sao?