Tống Vãn – Chương 4

Cả tôi và ta đều chỉ là người bình thường, tiền bạc đều để chung trong một tài khoản, định tiết kiệm để mua nhà. Vậy mà ta lại chuyển cho ta một khoản lớn như .  

300.000 tệ, đó là số tiền lương cả năm của chúng tôi cộng lại. Anh ta lấy lý do gì để đưa cho Chu Na số tiền lớn như ?  

“Vợ à, em đang xem gì thế?”  

Tôi mải đến mức không phát hiện Thẩm Hoài Cẩn đã ra khỏi phòng tắm.  

Nhưng tôi không hề chột dạ vì đã xem điện thoại của ta. 

Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, tôi quay lại, chất vấn Thẩm Hoài Cẩn: “Tại sao lại chuyển cho Chu Na nhiều tiền như ?”  

Ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Hoài Cẩn thoáng hiện vẻ bối rối, sau đó ta nhanh chóng giật lấy chiếc điện thoại: “A Vận, sao em lại xem điện thoại của ?”  

“Anh chưa trả lời tôi! Tại sao lại chuyển cho ta số tiền đó?” Tôi gào lên trong tuyệt vọng.  

Mối quan hệ của chúng tôi đã có vấn đề rồi.  

 

  3

Tại sao, tại sao không phải là một thời điểm khác, mà lại đúng lúc tôi mang thai?

“A Vận, dù sao thì Chu Na cũng là cùng phòng của em. Nơi nào có thể giúp, chúng ta vẫn nên giúp.”

Tôi bật vì tức giận: “Vậy ý là, giúp ta cũng vì tôi và ta quen biết sao?”

Nước mắt tôi không kìm mà tuôn trào, tôi bước tới, dùng hết sức vào ngực Thẩm Hoài Cẩn. Nhưng tôi đau lòng quá, đau đến mức chẳng thể dùng chút sức lực nào.  

Anh ta giữ lấy tay tôi: “Được rồi, A Vận, em đừng loạn vô lý nữa. Anh mệt cả ngày rồi, đi ngủ đi.”  

Nói xong, ta nằm xuống giường, để mặc tôi đứng ngây người tại chỗ như một kẻ ngốc.  

Tôi đi ra phòng khách, dạ dày lại cuộn lên buồn nôn. Tôi chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.  

Ngẩng đầu lên, tôi thấy mình trong gương: tóc tai bù xù, gương mặt trắng bệch, thậm chí không dám tin đó là mình.  

Tôi ngồi bần thần trên ghế sô pha trong phòng khách rất lâu. Ngoài trời, ánh trăng sáng vằng vặc, nghiêng mình chiếu vào nhà. Ánh sáng trắng rực rỡ len lỏi khắp mọi nơi.  

Điện thoại rung lên. Tôi cầm máy lên xem.  

Chu Na: “Đứa trẻ này là con của tôi và Thẩm Hoài Cẩn. Tôi không muốn giấu giếm nữa. Chúng tôi đã có con chung, Tống Vận, tôi mong biết điều một chút, mau rời khỏi ấy.”

Toàn thân tôi cứng đờ. Thì ra, ta cứ thường xuyên đến chỗ Chu Na là vì đứa trẻ kia. Thì ra ta đã sớm có con. Không trách bao năm qua chỉ có tôi khát khao có con, còn ta thì thờ ơ chẳng mảy may quan tâm.  

Thẩm Hoài Cẩn, thực sự lừa tôi một cách tàn nhẫn.  

Tôi ngồi thức trắng cả đêm, không hề chợp mắt. Tôi đã chắc chắn rồi, mình nhất định phải ly hôn với Thẩm Hoài Cẩn.  

Nhưng còn đứa trẻ trong bụng tôi thì sao? Con của tôi thì phải sao đây?  

Tôi đã mong ngóng nó biết bao lâu...  

Nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng tôi quyết định đến bệnh viện để thai.  

Tôi không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, không thể cho con trọn vẹn, sinh nó ra chỉ là nó.  

Tại bệnh viện, những người đến thai đều đi theo đôi, chỉ có mình tôi đơn độc.  

Không sao cả, dù gì sau này tôi cũng sẽ chỉ còn lại một mình.  

Cuộc đời thật nực . Tôi tưởng mình hạnh phúc, hóa ra chồng lại có con với người khác.  

Tôi đã quyết tâm từ bỏ đứa con mà mình mong chờ bấy lâu, bác sĩ rằng tôi không thể thai. Cơ thể tôi vốn đã yếu, nếu thai lần này, sau này sẽ không thể có con nữa.  

Cuối cùng, tôi từ bỏ ý định ấy. Thôi , tôi sẽ sinh nó ra, tự mình nuôi nó.  

Khi tôi về đến nhà, Thẩm Hoài Cẩn đã đi . Tôi vừa ngồi xuống sô pha thì chuông cửa vang lên.  

Nhìn qua lỗ mắt mèo, tôi thấy người mà cả đời này tôi không muốn gặp, Chu Na.  

Cô ta còn bế theo đứa con của ta và Thẩm Hoài Cẩn.  

Tôi mở cửa. Chu Na tôi, mỉm .  

Cô ta bế đứa trẻ bước vào, đảo mắt quan sát xung quanh.  

“Nhà đẹp đấy, sẽ sớm là của tôi thôi.”  

Tôi bật lạnh lẽo: “Chu Na, đúng là rất giỏi nhặt rác mà người khác vứt đi.”  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...