Tống Vãn – Chương 2

"Ồ, Tống Vận, trai cậu đẹp trai thật đấy. Nhưng..."  

Cô ta tôi từ đầu đến chân rồi đầy ẩn ý: "Anh ấy sao lại thích cậu nhỉ? Có phải cậu giỏi chuyện đó lắm không?"  

Tôi trừng mắt ta: "Làm tốt vai trò con gà của mình đi, bớt lo chuyện người khác!"  

Chu Na tức đến mức mặt xanh lét. Sau khi tôi và Thẩm Hoài Cẩn cúp video, ta đứng trước mặt tôi : "Tống Vận, cậu chọc tôi rồi. Tôi sẽ khiến cậu hối hận!"  

Ban đầu, tôi không hiểu Chu Na định gì, cho đến khi mỗi lần tôi và Thẩm Hoài Cẩn gọi video, ta lại cố xuất hiện khiêu gợi trước màn hình. Tôi mới hiểu, ta muốn quyến rũ .  

Nhưng khi đó, tôi hoàn toàn tin tưởng Thẩm Hoài Cẩn, tin vào cảm thanh mai trúc mã của chúng tôi.  

Mặc cho nhan sắc nổi bật của Chu Na, dù cho ta là hoa khôi trường, tôi cũng không bận tâm.  

Nhưng bây giờ, tôi bắt đầu nghi ngờ.  

Tình cảm thanh mai trúc mã của chúng tôi có lẽ không thể thắng nổi duyên trời đưa đến.  

Sau khi uống canh, Thẩm Hoài Cẩn vào bếp rửa bát.  

"Vợ à, rửa bát xong sẽ qua bên Chu Na một lát. Con ấy còn nhỏ, thêm vào đó ấy lại đang bệnh, không xoay sở nổi."  

Lòng tôi càng lúc càng nặng trĩu. Nhìn bóng lưng , tôi cất lời: "Em không muốn đi."  

"Em đừng như , vợ à. Dù sao cũng là bè, giúp thì nên giúp. Anh cứ cảm thấy ấy trở nên như thế này là vì , nợ ấy."  

Tôi bật chua xót. 

Bạn bè? Là loại cố quyến rũ trai người khác sao?  

Còn cái "nợ" mà ta , chẳng qua là ta tỏ bị từ chối, trong cơn tức giận lấy đại gia, cuối cùng sản.  

Đây gọi là nợ ư? Rõ ràng là tự chuốc lấy.  

Tôi đứng dậy, đi đến ôm Thẩm Hoài Cẩn từ phía sau, tựa đầu vào lưng ta.  

Thẩm Hoài Cẩn quay đầu lại: "Vợ à, gần đây em sao , ngày nào trông cũng không vui."  

"Thẩm Hoài Cẩn, em cảm thấy mình sắp mất rồi."  

Giọng tôi khàn đặc, tim đau nhói.  

Anh ta lau khô tay, xoa đầu tôi: "Vợ à, đợi con của Chu Na lớn thêm chút nữa, ấy có thể đi , lúc đó sẽ không lo cho ấy nữa, không?"  

"Nhưng con của Chu Na còn chưa đầy một tuổi. Anh muốn lo cho ấy mấy năm đây?"  

Anh ta mím môi: "Hai năm, hai năm sau sẽ không lo cho ấy nữa."  

Tôi gạt tay ta ra: "Thôi bỏ đi, tùy , muốn gì thì ."  

Thẩm Hoài Cẩn ôm lấy eo tôi, tựa cằm lên vai tôi: "Vợ à, đừng giận nữa! Thế này đi, sau này sẽ bớt qua chỗ ấy, chỉ khi nào thực sự cần thiết thôi, không?"  

Nghe , lòng tôi mềm nhũn. Tôi định gật đầu đồng ý thì điện thoại của ta reo lên.  

 

  2

"Hoài Cẩn, đèn nhà em hỏng rồi, có thể đến giúp em sửa không?"  

Thẩm Hoài Cẩn tôi một lát, suy nghĩ chốc lát rồi đáp: "Được, em đợi , sẽ tới ngay."  

Tôi bước vào phòng ngủ, khóa trái cửa.  

Đây là lần thứ hai mươi tư.  

Thật sự rất chán nản, vô nghĩa.  

Tôi cầm điện thoại lên, suy nghĩ rất lâu rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Hoài Cẩn:  

"Chúng ta ly hôn đi."  

Tôi đã mềm lòng với ta hai mươi ba lần, đổi lại chỉ là những lần thất vọng chồng chất.  

Niềm hy vọng nơi tôi đã cạn kiệt, giờ tôi chỉ muốn rời xa ta.  

Tôi đang thu dọn hành lý thì nghe thấy tiếng cửa mở.  

Tôi bật , lần này ta về nhà khá sớm, chưa đầy một giờ đồng hồ.  

"Em đang ?" Giọng vang lên từ sau lưng tôi. Tôi không quay lại, tiếp tục dọn đồ.  

"A Vận, em đừng như không? Anh đã rồi, chờ con của Chu Na lớn hơn một chút, sẽ không đến chỗ ấy nữa. Thêm hai năm nữa thôi, chúng ta có thể quay về cuộc sống trước đây."  

Tôi đứng dậy, thẳng vào Thẩm Hoài Cẩn:  

"Nhưng em không muốn chờ nữa, Thẩm Hoài Cẩn. Em không muốn chồng mình cứ vô cớ chạy đến chỗ người khác, càng không muốn chồng mình chăm sóc một người phụ nữ khác khi đang ở bên em."  

Thẩm Hoài Cẩn mím môi, im lặng một lúc rồi : "Được, chỉ cần em đừng rời xa , sẽ không đến tìm Chu Na nữa. Anh sẽ nhờ người khác lo cho ấy."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...