Tống Vãn – Chương 1

TỐNG VẬN

 

Tôi và Thẩm Hoài Cẩn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.  

 

Khi lên đại học, cùng phòng của tôi đem lòng Thẩm Hoài Cẩn. 

 

Cô ta uống say, tỏ với Thẩm Hoài Cẩn bị ta từ chối. 

 

Trong cơn giận dữ, cùng phòng của tôi quyết định kết hôn với một đại gia và ra nước ngoài.  

 

Sau này, khi đại gia sản, ta ly hôn mang theo đứa con trở về nước và lại muốn tranh giành Thẩm Hoài Cẩn với tôi.  

 

Tôi từng nghĩ rằng, giữa chúng tôi bắt nguồn từ những năm tháng tuổi trẻ, sẽ vững bền không gì lay chuyển nổi. Nhưng khi ta hết lần này đến lần khác bỏ mặc tôi để tìm đến ta, tôi đã hiểu rằng, mối quan hệ này của chúng tôi cũng nên đi đến hồi kết rồi.

 

  1

Nửa đêm, bụng tôi đột nhiên quặn đau.  

 

Cơn đau quá sức chịu đựng, tôi chỉ biết ôm bụng, co ro trên giường.  

 

"Thẩm Hoài Cẩn, lấy giúp em ly nước, em đau bụng quá."  

 

Không thấy đáp lại, tôi quay người thì phát hiện Thẩm Hoài Cẩn, người vốn nằm cạnh tôi, đã rời đi từ lúc nào.  

 

Anh ta lại đi tìm Chu Na rồi.  

 

Tôi ngồi dậy, bật tự giễu, sau đó xuống tự pha một ly nước đường đỏ. Nhìn đồng hồ, đã 1 giờ sáng.  

 

Tôi mở điện thoại gọi cho Thẩm Hoài Cẩn mãi không có ai bắt máy.  

 

Một lúc sau, ta mới gọi lại.  

 

"Vợ à, Chu Na đau dạ dày, đưa ấy đến bệnh viện. Vừa rồi không nghe thấy em gọi, đừng sợ, sẽ về ngay."  

 

Thì ra ta cũng biết tôi ở một mình, cũng biết tôi sợ bóng tối.  

 

Tôi chỉ đáp một tiếng "ừ" nhạt nhẽo rồi cúp máy.  

 

Mở ứng dụng ghi , tôi viết: Ngày 24 tháng 7, lại đi đưa ta đi khám bệnh. Nhưng em cũng không khỏe. Đây là lần thứ hai mươi ba em mất .  

 

Nỗi sợ bóng tối cộng với cơn đau bụng khiến tôi mãi đến hơn 4 giờ sáng mới ngủ . Khi tỉnh dậy, đã là 1 giờ chiều.  

 

Thẩm Hoài Cẩn vẫn chưa về.  

 

Tôi không giận, chỉ thấy thất vọng.  

 

Đến 5 giờ chiều, ta mới trở về, mang theo một bát canh gà.  

"Vợ ơi, xuống ăn canh đi, chắc em đã đói lắm rồi!"  

Anh ta đứng trước cửa, dáng người cao lớn. Tôi ngẩng đầu ta một cái rồi nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.  

Anh ta bước vào, bế tôi dậy: "Em xem em lười thế này, may mà lấy đấy, sẵn lòng chăm sóc. Nếu là người khác, chắc em đói chết rồi!"  

Thẩm Hoài Cẩn không sai. Kết hôn hai năm, tôi chưa từng nấu bữa nào, đều do ta chăm sóc.  

Trước đây, chúng tôi không có vấn đề gì, rất hạnh phúc.  

Nhưng từ khi Chu Na trở về, mọi thứ đã thay đổi.  

Cô ta chẳng phải "bạch nguyệt quang" hay "chu sa chí" của Thẩm Hoài Cẩn, mà chỉ là người từng theo đuổi ta.  

Ấy mà người ấy, lại khiến tôi hết lần này đến lần khác mất đi .  

Tôi đẩy ta ra: "Anh có mùi gì khó chịu quá, thả em xuống, em tự đi."  

Anh ta cau mày ngửi thử: "Mùi gì? Anh không ngửi thấy gì cả."  

Là mùi nước hoa, nước hoa của Chu Na.  

Hồi đại học, tôi và Chu Na ở chung ký túc xá, tôi quá quen thuộc với mùi này.  

Tôi ta: "Mùi nước hoa của Chu Na."  

Anh ta hôn nhẹ lên trán tôi, bế tôi vừa đi vừa : "Anh không ngửi thấy mà. Vợ đúng là mũi chó nhạy bén!"  

Đặt tôi ngồi xuống ghế, ngồi đối diện, múc hai muỗng canh ra bát: "Vợ à, đây là canh hầm cho em, còn nóng lắm, uống nhanh đi. Em đang kỳ kinh, uống chút đồ ấm cho khỏe."  

Anh ta nhớ kỳ kinh của tôi còn rõ hơn tôi. Tôi lười đi, ta bế tôi ra bàn ăn.  

Một người tôi như thế, tại sao lại hết lần này đến lần khác bỏ rơi tôi để tìm Chu Na?  

Thẩm Hoài Cẩn biết ta thích mình, cũng biết tôi ghét ta đến nhường nào.  

"Thẩm Hoài Cẩn, bao giờ mới thôi đi tìm ta? Anh biết rõ ta thích mà."  

Tôi dừng lại, rồi tiếp: "Hơn nữa, đã quên những gì ta từng rồi sao?"  

Chu Na hồi đại học từng ở cùng ký túc với tôi. Mỗi lần tôi và Thẩm Hoài Cẩn gọi video, ta đều cố ăn mặc hở hang xuất hiện trước màn hình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...