Thấy ta đến, hạ nhân Đông cung liền nghênh đón ta vào trong.
Lý Kiến Hiền đang cùng vài vị tông thân tử đệ có quan hệ thân cận đang chuyện, thấy ta đến, lập tức mặt mày rạng rỡ, : “Giờ này sao ngươi lại tới đây?”
Ta khẽ ngây người đôi chút.
Người đông đúc thế này, lời muốn sao có thể bật ra khỏi miệng đây.
Thấy giờ này đến không tiện, ta bèn xin phép cáo từ.
Lý Kiến Hiền lại giữ chặt lấy ta không buông: “Dù sao cũng đã tới rồi, ngồi lại một lát đi. Hôm nay nhà bếp đã món ngươi thích đó.”
Nói thật, gần đây hắn nhiệt đến mức bất thường, ánh mắt ta cũng ngày càng trở nên kỳ lạ.
Chẳng lẽ, là đã thấu vấn đề gì rồi sao?
8
Lý Kiến Hiền nhiệt giữ lại, ta không tiện từ chối, đành ngồi xuống.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Vừa ngồi xuống, Hoàng hậu nương nương sai người mang đồ đến, Lý Kiến Hiền phải rời đi.
Hắn vừa ra khỏi cửa, ánh mắt của Thế tử Phụ Quốc công Lâm Sâm đã quét về phía ta.
Gã này cũng là một quý công tử nổi danh ở Kinh thành, lại là biểu đệ của Lý Kiến Hiền, thân phận hoàng thân quốc thích, luôn ngạo mạn khó gần.
Mỗi lần gặp hắn bên cạnh Thái tử, hắn đều chẳng khách khí với ta, cứ như ta không xứng chuyện với hắn .
Hừ, có gì ghê gớm?
Chẳng phải chỉ là một kẻ thô lỗ xuất thân từ chốn võ biền thôi sao!
Vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao.
Ta đây còn chẳng thèm coi hắn ra gì nữa là!
Nghĩ đến đây, ta bèn ngẩng cao cằm, chỉnh tề vạt áo, nghiêm trang ngồi thẳng, bắt đầu cùng những người bên cạnh đàm đạo.
Ai ngờ Lâm Sâm lại đột ngột chủ mở lời:
“Tống công tử, ngồi một mình buồn chán quá, hay là cùng ta uống một chén?”
Ta trước giờ vẫn không uống rượu, bèn uyển chuyển từ chối: “Ngại quá, học sinh đây quả thật không biết uống rượu, chỉ e rằng sau khi uống rượu sẽ thất lễ.”
Lâm Sâm hừ lạnh một tiếng: “Không biết điều!”
Ta chẳng muốn tranh cãi với hắn, đành : “Hôm nay tới không tiện, trong nhà còn chút chuyện. Học sinh xin phép về trước. Nếu Điện hạ trở về, chư vị giúp ta cáo tội với Điện hạ.”
Thấy ta muốn đi, Lâm Sâm đẩy chén rượu tới, bám riết không tha : “Để ngươi uống rượu cùng ta, là coi trọng ngươi đấy!”
Vì nể mặt Thái tử, rất ít người dám trực tiếp khó ta.
Chỉ có cái tên Lâm Sâm này, giống như con gà chọi hung hăng, cứ luôn nhắm vào ta, thật đúng là có bệnh.
Ta khinh thường : “Ta không cần ngươi coi trọng!”
Hất lại câu đó, ta đột ngột đứng phắt dậy.
“Ngươi hỗn xược!” Lâm Sâm với giọng âm trầm.
Thấy cục diện quá căng thẳng, mấy người xung quanh bắt đầu xoa dịu :
[ – .]
“Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý!”
“A Sâm, ngươi hà tất phải ? Tống công tử con người chất phác, không ham tửu sắc, quả thực là một trang nam tử!”
Lâm Sâm nhướng mày, lạnh : “Trang nam tử cái gì, ta thấy hắn là kẻ không ra nam ra nữ!”
Ta: “…”
Người vừa lên tiếng giúp ta: “…”
Có mấy vị thế gia công tử không ngại lớn chuyện trộm: “Cũng phải. Ngươi xem tay hắn, mặt hắn kìa, còn trắng hơn cả ca kỹ nữa.”
“Chẳng lẽ lại là kẻ đoạn tụ?”
“Thái tử Điện hạ lại có sở thích này từ khi nào chứ…”
Bọn họ càng , ta càng tức, hét lớn: “Chớ có nhục nhã giới sĩ phu!”
Nói xong liền chạy vọt ra ngoài.
Nhưng ta vừa đi ra ngoài chưa bao lâu, lại thấy Lý Kiến Hiền đang sốt ruột từ phía sau đuổi theo.
“Tống tiểu đệ, đừng đi!”
“Ta biết ngươi chịu ủy khuất rồi. Chúng ta quay về đi, ta sẽ bảo tên Lâm Sâm đó bồi tội với ngươi! Nam nhi đại trượng phu sao có thể bị lời ra tiếng vào tổn thương!”
Khoảnh khắc này, ta có thể cảm nhận thiện ý và sự che chở của hắn.
Nhưng ta… quả thật không kham nổi.
Từ khi quen biết đến nay, thân phận Thái tử và lời dối của ta, cứ như một tràng pháo bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung !
Ta chợt nghĩ đến, đám người kia chẳng phải vừa ta không ra nam ra nữ sao?
Ta dứt khoát thuận nước đẩy thuyền luôn !
Nghĩ đến đây, ta nuốt một ngụm nước bọt, tim đập thình thịch, lấy hết dũng khí : “Học sinh không giận đâu, bọn họ đúng đấy!”
Lý Kiến Hiền: “?”
Ta nhỏ giọng : “Học sinh… kỳ thực là một kẻ đoạn tụ…”
Lý Kiến Hiền ngây người, vẻ mặt như muốn nứt ra.
Tốt lắm.
Sợ rồi chứ gì?
Ta nhớ đến ánh mắt Tam tỷ Tam tỷ phu ngày thường, ngước mặt lên, giả vờ si y, vận hết mười hai phần công lực diễn xuất:
“Thời gian qua, Điện hạ đã chiếu cố học sinh rất nhiều, học sinh đối với ngài…”
Chưa kịp hết, Lý Kiến Hiền đã đỏ mặt quát: “Câm miệng!”
Y run rẩy chỉ vào ta: “Ngươi… ngươi…”
Ha ha, lần này thì kinh tởm rồi chứ gì.
Trong lòng ta thầm đắc ý, vội che mặt: “Học sinh vốn muốn bày tỏ tấm lòng, nào ngờ bẩn tai Điện hạ. Học sinh có tội, xin cáo lui!”
Dứt lời, ta vờ thất thần, ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Bạn thấy sao?