“Kẻ tung tin đồn nhảm nhí là Thục Quý phi, sinh mẫu của Nhị hoàng tử. Ả ta đã mua chuộc một nô tỳ trong Đông cung, tưởng rằng đã nắm thóp của ta, mong có thể thừa cơ lật đổ ta, để Nhị đệ lên ngôi.”
Nhưng theo ta biết, Nhị hoàng tử chỉ là một kẻ mọt sách chính hiệu, chẳng màng gì tới chuyện tranh đoạt hoàng vị.
Lý Kiến Hiền : “Khi nàng và ta còn ở bên nhau, ta cũng từng nghĩ, thôi thì dẹp cái chức Thái tử này đi, một vị vương gia nhàn tản, cùng nàng tiêu d.a.o tự tại trọn đời. Tiếc là sau đó, ta lại vô phát hiện ra bí mật của con hồ ly nhỏ nàng!”
“Ban đầu nàng lừa ta thật ngoạn mục, khiến ta khổ não suốt bấy lâu nay. Chỉ tiếc là nàng sơ hở quá nhiều, khiến ta không thể không sinh nghi… một trang nam tử, sao có thể không có… cái kia chứ,” hắn vừa vừa nháy mắt tinh nghịch với ta: “Huống hồ, dáng dấp thân hình của nàng, càng ngày càng khó che giấu rồi.”
Ta có chút bất bình, lại chẳng thể phản bác.
Nữ tử Tống gia vốn nổi tiếng nhu mì thục đoan, thân hình lại đầy đặn, đường cong uyển chuyển.
Ta có thể giả trang nam nhi lâu đến , một phần là nhờ có thân phận tứ ca vỏ bọc, phần khác là do ta tuổi còn nhỏ, thân hình chưa phát triển hoàn thiện.
Nhưng nửa năm nay, ta đích thực đã thay đổi rất nhiều, đến cả áo lót cũng phải nới ra hai cỡ.
Lý Kiến Hiền : “Lâm Sâm có một người từ thuở nhỏ đang theo học ở Bạch Lộc thư viện, ta đã nhờ hắn gửi thư tới đó, mới biết Tống Vũ Tiên thật sự đã sớm rời khỏi kinh thành rồi. Có đúng không, Tống Trừng Tiên tiểu thư?”
Ta tức tối phồng má: “Chàng đúng là kẻ lừa gạt cảm!”
Lý Kiến Hiền bật , vờ oan uổng: “Ai kia mới là kẻ tự nhận mình đoạn tụ cơ chứ?”
Ta liền giơ nắm đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c hắn một cái!
Lý Kiến Hiền tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ, âu yếm nắm lấy tay ta, : “Sau khi ta phát hiện ra, vốn định tác thành cho nàng, để nàng thi xong kỳ Thu vi, rồi sẽ xin Phụ hoàng Mẫu hậu ban chỉ, cưới nàng vào cửa. Tiếc rằng, người tính, không bằng trời tính.”
Thấy vẻ mặt tiếc nuối của hắn, ta lạnh lùng : “Đừng có giả vờ nữa, đừng tưởng ta không biết, chẳng phải chàng đã mượn gió bẻ măng, thuận nước đẩy thuyền rồi sao?!”
Ngọn nguồn mọi chuyện, ta đã sớm nghĩ thông suốt cả rồi.
Lý Kiến Hiền “hắc hắc” hai tiếng, đáp: “Cái gì cũng không qua mắt nàng.”
Thì ra, khi hắn phát hiện ra tin đồn lan rộng khắp nơi, liền nhận thấy đây là một cơ hội tốt. Thế là, hắn giả vờ bị người ta nắm thóp, thành thật thú nhận với Hoàng hậu nương nương rằng mình là kẻ đoạn tụ.
Hoàng hậu nương nương nghe xong, tất nhiên là vừa lo vừa giận, liền nảy ra ý định kén phi cho hắn, để dẹp tan dư luận.
Lý Kiến Hiền một mực không chịu.
Đúng lúc giằng co, hắn liền nhờ mẫu thân của Lâm Sâm, tức mẫu của hắn, vào cung khuyên nhủ.
[ – .]
Cô mẫu của hắn tâu với Hoàng hậu: “Nếu A Hiền nhà người thích cái tên Tống Vũ Tiên kia, chúng ta cứ việc cưới con Tống gia cho nó, chẳng phải là xong chuyện sao.”
Hoàng hậu ngập ngừng : “Gia thế nhà họ Tống, quả thực có hơi thấp kém.”
Cô mẫu liền đáp: “Thấp thì có thấp, phụ huynh huynh đệ trong nhà đều có quan chức tước vị, mấy vị tỷ tỷ cũng gả vào nhà tốt, gia phong lại thanh liêm, ngày càng hưng thịnh, so với những nhà quyền quý cao sang, bên trong lục đục cãi vã, còn tốt hơn nhiều.”
“Hơn nữa, người có biết hay không, mẫu thân và tỷ muội của Tống nương đều có tướng vượng phu ích tử, Hứa phu nhân ba năm sinh liền năm đứa, ai nấy đều vui vẻ hớn hở, người mà cưới tiểu thư nhà khác về, lỡ Thái tử nhà ta không thích, chẳng phải cũng chỉ như con rối gỗ vô tri vô giác thôi sao? Tống nương này lại khác, nể mặt ca ca nàng, A Hiền nhà ta cũng không thể lạnh nhạt với người ta .”
Hoàng hậu nương nương nghe xong, liền thấy vô cùng có lý.
“Mặc kệ nó đoạn tụ hay long dương, chỉ cần sinh cho ta một đứa hoàng tôn, ắt là dâu hiền của ta!”
Cô mẫu : “Một đứa thì đâu có đủ, ít nhất cũng phải ba đứa!”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nghe đến đây, Hoàng hậu nương nương càng thêm ưng ý!
Cứ như , ta và cái tên cáo già Lý Kiến Hiền này, nghiễm nhiên thành phu thê.
Trải qua bao gian truân vất vả, cuối cùng cũng như ý nguyện, chúng tôi vô cùng cảm kích vì đã có thể gặp nhau.
Lý Kiến Hiền ôm ta vào lòng, ôn tồn hứa hẹn, từ nay về sau Đông cung sẽ không nạp thêm phi tần, một lòng một dạ chỉ chung sống bên ta trọn đời.
Ta nghĩ đến danh tiếng đoạn tụ của hắn lan xa khắp chốn, chắc hẳn cũng chẳng có ai liều mạng muốn xông pha vào cái chốn Đông cung này nữa đâu mà lo lắng tốn công.
Trong lòng không khỏi thầm khen ngợi hắn: “A Hiền, hắn quả thực là thông minh tuyệt đỉnh.”
Lý Kiến Hiền siết chặt vòng tay, khẽ : “Lấy việc tự bôi nhọ danh tiếng để đạt mục đích, đây chẳng phải là học theo nương tử tốt của ta sao!”
Ta liền giả vờ giận dỗi, đánh hắn một cái: “Ai cho chàng bừa!”
Lý Kiến Hiền giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, đặt lên môi một nụ hôn nồng nàn: “Trừng Tiên à, Trừng Tiên, có nàng rồi, ta như thể đắc đạo thành tiên, những thứ khác, ta đều chẳng màng nữa!”
Nói rồi, hắn liền nhào tới, ôm chặt lấy ta: “Ta đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi, cũng đến lúc nên để ta thỏa nguyện chứ?”
Nghĩ đến những ngày hắn ta, kính ta, hết lòng vì ta mà vun vén, ta cũng chẳng ngần ngại dâng hiến đôi môi đỏ mọng: “A Hiền, thiếp cũng chàng nhất ~”
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn thấy sao?