9.
Nhìn thấy nàng, ta có chút bất ngờ.
Đoan Ngọ thì vẫn bình tĩnh, ghé sát tai ta khẽ:
“Khi thân mẫu của Thẩm phu nhân còn tại thế, bà và Giang phu nhân là thâm giao.
“Nhiều năm nay, Giang phu nhân xem Thẩm phu nhân như con ruột, Thẩm phu nhân cũng thường xuyên tới thăm hỏi.”
Thì ra là …
Ta gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Thế , khi ánh mắt chạm đến Tô Thanh Uyển, ta vẫn không nhịn mà khẽ nhíu mày.
Nàng mỉm dịu dàng, rồi tiến lại gần.
“Tống nương tử, thế nào, ta cũng nên gọi người một tiếng tỷ tỷ.”
Giọng nàng nhẹ nhàng, ôn nhu.
Ta thoáng cảm thấy không thoải mái, đáp lời:
“Thẩm phu nhân.”
Nàng dường như rất hài lòng với cách xưng hô này, nụ lại thêm phần thân thiết, bước lên khoác tay ta, tự nhiên dẫn ta vào phủ.
“Nghe hôm nay tỷ đến gặp dì để bàn chuyện mua bán. Cửa tiệm của dì đều do quản sự lo liệu, ta vẫn chưa từng thấy nữ tử nào kinh doanh, thực sự rất hiếu kỳ, nên muốn đến xem.
“Tỷ hẳn sẽ không để ý, đúng không?”
Lời nàng , thoạt nghe không có vấn đề gì.
Nhưng không hiểu sao, ta vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ta không phản bác:
“Đương nhiên.”
Vừa , cả hai đã bước vào phủ.
Để đến khách sảnh, phải đi qua một chiếc hành lang dài bắc qua hồ.
Thời tiết chưa tới mùa, trong hồ chỉ có một biển lá sen xanh biếc, mà không thấy bóng dáng hoa sen nở rộ.
Không biết vô hay cố ý, nàng bỗng kéo ta dừng lại.
Vị trí dừng chân, đúng ngay nơi cao nhất của hành lang.
“Nghe mấy ngày qua, phu quân có tìm đến tỷ?”
Thẩm Hành Chỉ quả thực từng tới.
Nhưng ta không gặp hắn.
Ta không hiểu mục đích của nàng khi hỏi điều này vào lúc này.
Ta không vội đáp lời.
Quả nhiên, nàng cũng không có ý chờ câu trả lời của ta.
“Thật hổ thẹn, ba năm trước, nếu không phải ta đột ngột phát bệnh tim, phu quân cũng sẽ không bỏ lại tỷ.
“Nhưng khi ấy, tính mạng ta như ngàn cân treo sợi tóc, ngỡ mình không thể qua khỏi. Ta không hề cố ý hoại hôn sự của tỷ và phu quân, cũng không ngờ lúc đó lại xảy ra chuyện sơn tặc.”
Nàng cúi đầu, ánh mắt như đang giải thích, giọng điệu mang theo vẻ áy náy.
Nhưng khi mặt hồ phía sau nàng, mí mắt ta bất giác giật nhẹ.
Chưa kịp suy nghĩ, đã thấy nàng khẽ đỏ mắt, rồi bất chợt rơi lệ.
“Tỷ tỷ, tỷ còn sống, ta thật sự rất vui mừng.
“Nhưng tỷ không nên ghi hận ta, cố ý trở về vào ngày ta thành thân, hủy hôn lễ của ta chứ…”
10.
Lời buộc tội thẳng thắn và trần trụi của nàng khiến ta thoáng sững người.
“Không phải…”
Ta theo phản xạ muốn giải thích.
Muốn rằng ngày ta hồi kinh, hoàn toàn không biết họ đang thành thân.
Cũng muốn rõ rằng ta không hề có cảm nam nữ gì với Thẩm Hành Chỉ, nàng không cần phải dè chừng ta.
Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, nàng đã bất ngờ nắm lấy tay ta, kéo mạnh một cái.
Ngay sau đó, nàng thét lên “Cứu mạng!” rồi ngã ngửa về phía sau.
Trong ánh mắt thoáng qua, ta thấy Giang phu nhân vừa vặn bước ra từ trong nhà.
Khoảnh khắc nguy cấp, ta chợt hiểu ra nàng đang toan tính điều gì.
Nàng không phải đến để chất vấn ta, mà muốn mượn chuyện ngã xuống hồ để đổ tội cho ta.
Mục đích có thể là để ta phải gánh tiếng xấu, hoặc cũng có thể là muốn hỏng việc mua bán của ta ngày hôm nay.
Nhưng bất kể là gì, ta đều không thể để nàng toại nguyện.
Ngay lúc nàng buông tay, chuẩn bị lao xuống hồ, ta lập tức phản ứng.
Một tay giữ chặt lấy nàng, khẽ dùng lực kéo mạnh, khiến nàng trở lại an toàn, vòng tay ta ôm lấy eo nàng, giữ chặt trong lòng.
“Thẩm phu nhân, cẩn thận.
“Hồ nước đầy bùn lầy, nếu rơi xuống, e rằng thật sự sẽ mất mạng.”
11.
Tô Thanh Uyển dường như bị dọa sợ.
Nàng tròn mắt ta, sững sờ đến độ phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại , lúng túng nhảy khỏi vòng tay ta.
“Xin… xin lỗi…”
Không rõ vì giận hay vì xấu hổ, đôi má nàng dần đỏ bừng, sắc đỏ ấy kéo dài mãi chưa tan.
Có lẽ vì chuyện xảy ra vừa rồi, sau đó nàng không còn tìm cách ngăn cản ta nữa.
Chỉ thỉnh thoảng, trong lúc ta cùng Giang phu nhân bàn chuyện, nàng lại lén liếc , ánh mắt lóe lên những cảm khó đoán.
Chuyện ăn hôm nay cũng thuận lợi.
Hai ngọn trà sơn đối với Giang phu nhân không có giá trị lớn, nên bà không hét giá cao, rất dễ dàng đồng ý bán cho ta.
Sau khi kiểm tra trà, ký hợp đồng, ta từ chối lời mời dùng bữa của Giang phu nhân và đứng dậy cáo từ.
Điều khiến ta bất ngờ là Tô Thanh Uyển cũng bước theo ra ngoài.
“Hôm nay… vì sao tỷ lại cứu ta?”
Nàng không , ánh mắt ta đầy dò xét.
Ta cũng lấy kỳ lạ:
“Cứu còn cần lý do sao?”
Có lẽ vì giọng điệu quá đỗi hiển nhiên của ta, nàng thoáng sững người, rồi như nghĩ đến điều gì, khẽ nhíu mày.
“Tỷ… dường như không giống như những gì ta nghe .”
Ta biết rất rõ, mấy ngày qua lời đồn về ta lan truyền như thế nào:
“Nghe Tống nương ba năm trước bị sơn tặc bắt đi, mất cả thanh danh, không chết để giữ trinh tiết thì thôi, lại còn trốn đến Xuân Lai thành.
“Xuân Lai thành là chốn nào? Chiến sự liên miên, toàn là đàn ông, một nữ tử ở đó sao mà sống nổi, hừ…
“Nghe đồn nàng ta còn kết nghĩa huynh muội với Hoàng thượng. Huynh muội? Ai mà biết có dùng mưu kế gì không chứ?”
…
Lòng người vốn thiên kiến, những lời đồn đại ấy câu nào cũng cay nghiệt hơn câu trước.
Tô Thanh Uyển nghe câu nào, hay trong tưởng tượng nàng ta ta là người thế nào, ta chẳng mảy may tò mò.
Ta chỉ nhạt, giữ lễ mà đáp, rồi quay người rời đi.
Nhưng vừa xoay đầu, ta liền trông thấy trước cửa Giang phủ có một người đang đứng.
Người đó quay lưng về phía ta, vận trường sam màu thanh thiên, nổi bật giữa trời nắng nhạt.
Hai chữ “Phu quân” trên đỉnh đầu hắn đỏ rực đến chói mắt.
Tưởng là Tiêu Úc, ta khẽ nhíu mày, định cất tiếng hành lễ.
Thế chưa kịp mở miệng, Tô Thanh Uyển bên cạnh đã dịu dàng lên tiếng trước:
“Phu quân.”
Tiếng gọi “Phu quân” ấy khiến tim ta trầm xuống, nỗi hoang đường ngập tràn trong lòng.
Nhưng người ấy xoay người lại, thì ra không phải Tiêu Úc.
Đó chính là Thẩm Hành Chỉ – người mà ta đã từ chối gặp ba lần liên tiếp.
Thấy ta và Tô Thanh Uyển, hắn sải bước tới, trao đổi vài câu ngắn gọn với nàng, rồi nhíu mày về phía ta.
Ngay sau đó, hắn lấy ra từ trong tay áo tờ hôn thư.
“Tống Thư, ta đã nghĩ kỹ. Chuyện từ hôn, ta không đồng ý.”
Lời vừa dứt, ta nghe rõ tiếng hô hấp của Tô Thanh Uyển rối loạn.
Quay đầu lại, ánh mắt nàng trợn trừng, khi đối diện với ta lại hiện lên đầy ghen tị và tính toán.
Đồng thời, hai chữ “Lữ khách” trên đỉnh đầu nàng, bằng tốc độ có thể thấy, dần mờ đi, biến đổi.
Cuối cùng, chúng định hình thành hai chữ đỏ rực:
“Tình địch.”
12.
Sự biến đổi của những chữ trên đầu Thẩm Hành Chỉ và Tô Thanh Uyển khiến ta không khỏi kinh ngạc.
Thế , Thẩm Hành Chỉ vẫn đang , giọng điệu tựa như mọi chuyện đều hợp lẽ:
“Tống Thư, ta biết nàng oán hận ta vì ba năm trước đã bỏ mặc nàng, đúng là khi đó ta suy nghĩ không thấu đáo.
“Gần đây, ta đã cân nhắc kỹ. Đúng là trước sau có thứ tự, không nên để nàng chịu ấm ức.
“Nếu nàng không muốn bình thê, thì chính thê. Vị trí chủ mẫu Thẩm gia, vẫn là của nàng.”
Hắn một mình, tựa hồ như đang đưa ra một nhượng bộ lớn lao nào đó, mà chẳng hề bận tâm đến cảm của ta.
Cũng chẳng để ý tới Tô Thanh Uyển đứng bên cạnh, đôi mắt nàng đã ngấn nước, những giọt lệ lớn nhỏ thi nhau lăn xuống.
Đến khi hắn quay sang hỏi:
“Thanh Uyển, chỉ là danh phận thiếp thất thôi, nàng vốn luôn rộng lượng, sẽ không để tâm, đúng không?”
Khuôn mặt Tô Thanh Uyển lúc đỏ lúc trắng, nước mắt lã chã rơi.
Không chịu nổi nữa, ta cất tiếng cắt ngang:
“Thẩm Hành Chỉ, ngươi dựa vào đâu mà nghĩ rằng chỉ vì ngươi không đồng ý từ hôn, ta phải lấy ngươi?”
Hắn vẫn giữ giọng điệu đương nhiên, tiếp:
“Nghe nàng muốn kinh doanh, nàng có biết kinh doanh phải gì không?
“Phải giao thiệp với đủ loại người, từ hạng bình dân cho tới kẻ vô lại. Trong số đó, khó tránh có kẻ mang ý đồ bất chính.
“Tống Thư, nàng biết rõ những lời đồn ngoài kia, ta sao có thể để nàng phơi mặt ngoài đường, không màng danh tiết?”
Hắn khẽ thở dài:
“Hơn nữa, hôn ước của chúng ta là cha mẹ định sẵn, dù ba năm trước có biến cố, thì hôn ước vẫn còn giá trị.
“Hay là vì nàng đã kết nghĩa huynh muội với Hoàng thượng, nên thấy ta không xứng? Nàng muốn trèo cao, cưới người khác?
“Nhưng nàng đã không còn trong sạch, nghĩ mình có thể gả cho ai? Hoàng thượng? Hay Hoàn vương?”
…
Miệng hắn cứ mở ra khép lại, không để cho ta chút cơ hội phản bác.
Rõ ràng dung mạo, y phục của hắn chẳng khác gì hồi còn học hành tại nhà phụ thân ta.
Nhưng từng lời , từng hành của hắn lại lạ lẫm đến đáng sợ.
Đây có phải là Thẩm Hành Chỉ từng đứng gác cho ta hái diều?
Có phải là người đã xin phụ thân đừng trách ta khi ta về nhà với bộ váy dính đầy máu?
Nhìn ánh mắt ngày càng oán độc của Tô Thanh Uyển, tai ta ù đi bởi những âm thanh ong ong.
Cảm giác hoang đường dâng trào như sóng lớn nhấn chìm ta.
Không nhịn , ta giơ tay tát mạnh vào mặt Thẩm Hành Chỉ.
“Chát!”
Một tiếng vang giòn giã.
Cuối cùng, mọi thứ cũng trở nên yên tĩnh.
Ta dần lấy lại sự tỉnh táo, lên đỉnh đầu bọn họ – hai chữ “Phu quân” và “Tình địch” đỏ rực.
Cắn răng, giọng của ta lạnh lùng mà cứng rắn:
“Thẩm Hành Chỉ, hôn sự này ngươi không muốn lui cũng phải lui!
“Ngươi vừa mới thành thân, hãy lo mà đối xử tốt với thê tử của mình, đừng đến quấy rầy ta nữa. Nếu không, lần sau gặp ngươi, ta sẽ đánh ngươi mỗi lần!
“Giết ngươi, cũng chẳng khác gì lợn!”
Bạn thấy sao?