Tống Tê Tiên – Chương 9

CHƯƠNG 9

*

Cuối cùng, ta vẫn sinh hạ ba vị hoàng tử.

Bà đỡ thể chất của ta tốt, sau này sinh thêm vài đứa nữa cũng không thành vấn đề.

Quá trình sinh nở xem như… hữu kinh vô hiểm.

Khoảnh khắc thấy ba vị tôn tử, Thái phu nhân mừng rỡ đến suýt ngất xỉu.

Ban đầu ai nấy cũng đều nghĩ ta khó qua khỏi, hài tử cũng khó giữ.

Lão nhân gia  dường như muốn trách ông trời bất công, không hiểu vì sao số mình lại khổ sở đến .

May mắn thay, vào thời khắc cuối cùng, mẹ tròn con vuông!

Thái phu nhân như trút gánh nặng, miệng lẩm bẩm: “A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ…”

Vì hỷ sự này, người trong vương phủ ai nấy cũng đều ban thưởng những phong bao đỏ hậu hĩnh.

Ngoài vương phủ pháo nổ râm ran suốt ba ngày liền.

Theo lời Thái phu nhân, nhất định phải gột rửa nỗi ô nhục trước đây!

Bởi vì Lý Tú Khiêm nhiều năm không có con nối dõi, không ít kẻ ngoài âm thầm gièm pha hắn bất lực, nên mới giả vờ thanh tâm quả dục.

Lại còn có vài thân thích không biết điều, thỉnh thoảng mang theo con trai, cháu trai đến trước mặt Thái phu nhân lảng vảng, mong cho kế tự vào vương phủ.

Thái phu nhân nhẫn nhịn suốt mười mấy năm, giờ đây cuối cùng cũng hả hê!

Nhưng Lý Tú Khiêm lại hờ hững với ta.

Ta biết, hắn vẫn còn trách ta vì những lời ta trong ngày lâm bồn.

Trách thì cứ trách .

Hài tử đã sinh ra, ta dường như cũng không cần phải cẩn thận hầu hạ hắn, lại càng không cần phải lấy lòng hắn nữa.

Ta cũng đã mệt mỏi rồi.

*

Ngày thứ ba sau khi các con chào đời, ta cuối cùng cũng hồi phục chút ít.

Nhìn ba tiểu oa nhi bụ bẫm, giống nhau như đúc, lòng ta cũng tràn ngập cảm dịu dàng.

Chỉ cần nghĩ đến đây là con ta, lồng n.g.ự.c ta liền dâng trào một cảm mãnh liệt.

Đêm đó, Lý Tú Khiêm cuối cùng cũng đến phòng ta.

[ – .]

Nha hoàn bà tử thấy , vội vàng né tránh, muốn để hai ta tâm sự.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng Lý Tú Khiêm mặt không cảm , chỉ ngồi im lặng, ta cũng không mở lời.

Giằng co một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: “Vân Cẩm, ta tự hỏi mình chưa từng bạc đãi nàng, vì sao nàng lại… những lời đó?”

Ta nghĩ hắn nên hiểu, lời trong khoảnh khắc sinh tử, mới là lời thật lòng.

Ta khẽ thở dài: “Chàng không hề bạc đãi thiếp, chàng đối xử với thiếp rất tốt.”

Nhưng ta biết, ta mãi mãi không thể bình đẳng với hắn, ta luôn tự nhủ rằng điều đó là sai trái.

Ở bên cạnh một người, ta không nên lo sợ rằng liệu mình có bị bán đi hay không, liệu có bị chèn ép hay không.

Lý Tú Khiêm nắm lấy tay ta, hạ giọng cầu khẩn: “Vân Cẩm, ta biết, nàng vẻ ngoài nhu nhược, thực chất rất có chủ kiến. Nhưng sao nàng có thể bỏ ta mà đi!”

Hắn kéo ta vào lòng, thiết tha : “Vương phủ này khiến nàng chán ghét đến sao? Nàng nhẫn tâm bỏ ta mà đi sao? Nàng nhẫn tâm bỏ rơi các con sao? Nàng hãy hứa với ta, cùng ta sống những ngày thật tốt, ta sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn, không?”

Tất cả những gì ta muốn?

Điều ta mong ước chỉ là sự bình đẳng và tôn trọng, chỉ là địa vị và đãi ngộ mà một người vợ nên có.

Nhưng ngay cả như , trong mắt người đời, đó cũng chỉ là những đòi hỏi vô lý, là đang khó hắn mà thôi.

Thấy ta không đáp lời, Lý Tú Khiêm ôm chặt ta vào lòng, như muốn khắc sâu hình ảnh ta vào tim.

Hắn cố chấp và kiên định : “Chỉ dụ phong nàng trắc phi rất nhanh sẽ ban xuống, từ nay về sau nàng sẽ là trắc phi danh chính ngôn thuận của Ngô Quận vương phủ, là mệnh phụ có phẩm hàm. Nàng không còn là nhi không nơi nương tựa nữa rồi.”

“Nàng không rời bỏ ta! Vĩnh viễn không !”

*

Đến ngày các con đầy tháng, vương phủ đã mời các quan viên quyền quý từ khắp chốn Giang Nam.

Vì ta đã là trắc phi, cũng có thể tham dự yến tiệc.

Các phu nhân tiểu thư hầu như là lần đầu tiên gặp ta, không ít người xì xào bàn tán.

“Thật trẻ trung a, lại còn xinh đẹp nữa.”

“Nếu không phải có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cũng khó lòng khiến Ngô Quận vương tâm.”

“Quan trọng là cái bụng biết tranh đua, một lần sinh ba vị hoàng tử, Thái phu nhân sủng ái hết mực.”

Hầu như ai nấy cũng đều đối đãi với ta bằng thái độ khách khí, không ít người còn cố ý nịnh bợ, mong kết giao.

Nhưng chỉ có một vị tiểu thư ánh mắt đầy vẻ oán độc.

Nha hoàn ghé tai ta bẩm báo: “Vị đó là Bạch Phiên Phiên, muội muội của cố vương phi họ Bạch.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...