Tống Tê Tiên – Chương 7

CHƯƠNG 7

Nghe Đại Ni kể lại, hắn và người vợ trước trước sau vẫn không có con nối dõi. Chắc hẳn không ngờ rằng khi đổi sang người khác, lại dễ dàng đến .

Ta không dám nhiều, chỉ lặng lẽ tựa vào lòng hắn, hỏi: “Quận vương, khối ngọc bội kia đã có tin tức gì chưa ạ?”

Lý Tú Khiêm đáp: “Vẫn đang cho hắn truy tìm, nàng cứ yên tâm, nhất định sẽ tìm ra manh mối.”

Dứt lời, hắn sâu vào mắt ta, : “Cho dù không tìm thân nhân của nàng, ta cũng sẽ không bạc đãi nàng, đợi nàng sinh hạ hài tử, ta sẽ lập nàng trắc phi, cho nàng ghi tên vào gia phả.”

Ta khẽ gật đầu, gần như không thể nhận ra. Trắc phi, đối với một nhi thất lạc ký ức như ta, đã là một vị trí đáng mơ ước.

Thế , trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy bất an.

Suy cho cùng, trắc phi cũng chỉ là thiếp. Hiện tại trong vương phủ chưa có chính phi, ta còn có thể sống một cuộc sống dễ chịu. Nếu sau này có chính phi, ta sẽ phải thế nào?

Chẳng bao lâu sau, những triệu chứng mang thai của ta cũng dần xuất hiện, ta bắt đầu ngủ nhiều ăn nhiều, tinh thần uể oải.

Thời gian thai nghén đã qua ba tháng, thân thể ta lại cảm thấy tốt hơn nhiều. Thái phu nhân đối xử với ta vô cùng dịu dàng, Lý Tú Khiêm cũng rất quan tâm chăm sóc. Hắn không còn dám đụng chạm đến ta nữa, để giúp ta khuây khỏa, thường xuyên đưa ta ra ngoài dạo chơi. Có khi là đến bờ hồ ngắm cá, có khi là đến vùng ngoại ô đạp thanh (du xuân), hắn còn đưa ta đến trường đua ngựa và sân đá cầu Để ta vui lòng, một vị Quận vương cao cao tại thượng lại có thể dụng tâm đến , ta tin rằng hắn thật sự rất mong chờ đứa con này.

Khi ta mang thai hơn sáu tháng, đại phu đến thỉnh mạch an thai. Bỗng nhiên, ông ta : “Nếu lão phu đoán không sai, trong bụng Như phu nhân có lẽ là song thai hoặc tam thai.”

Thái phu nhân ngẩn người, rồi mới kịp nhận ra đại phu vừa gì.

“Song thai? Tam thai?”

Thái y gật gù: “Hơn nữa, mạch tượng bình ổn hữu lực, ít nhất song thai này có hai vị tôn tử.”

Thái phu nhân kích đến mức hô hấp không thông, phải nhờ nha hoàn bên cạnh vỗ về hồi lâu mới định thần, run giọng: “Hai vị tôn tử? Thật là đại hỷ sự!”

Lão nhân gia người dường như không tin vào tai mình, nhất thời mừng rỡ đến quên cả trời đất:

“Vân Cẩm, trời cao có mắt! Nếu thật sự như , con chính là đại công thần của vương phủ! Đại công vô song! Ta nhất định trọng thưởng con, trời ạ!”

“Để xem ai còn dám gièm pha Quận vương vô tử! Ha ha ha ha!”

Thái y lo lắng Thái phu nhân quá khích mà hôn mê, vội vàng can ngăn: “Thái phu nhân bớt kích , mọi sự phải chờ đến ngày lâm bồn mới có thể chắc chắn.”

Khóe miệng Thái phu nhân cong lên tận mang tai, đáp lời: “Đương nhiên, đương nhiên, nếu thật sự như , ai nấy cũng có phần!”

*

[ – .]

Vài ngày sau, Túc Quốc Công phu nhân từ kinh thành đến phủ thăm Thái phu nhân.

Đại Ni bẩm rằng Túc Quốc Công phu nhân cùng Thái phu nhân vốn là khuê mật, từ thuở bé đã kèn cựa nhau đủ điều.

Khi còn xuân xanh thì so đo dung mạo, của hồi môn, đến khi xuất giá thì so phu quân, so con cái, nay tuổi xế chiều lại đem cháu trai ra so bì.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Mà Thái phu nhân thường xuyên chịu phần lép vế.

Bởi , lần này Túc Quốc Công phu nhân đến, Thái phu nhân liền sai hắn gọi ta đến hầu chuyện.

“Đây là người trong phòng của Khiêm nhi, đã có thai, đại phu là long phượng thai!”

Thái phu nhân hoan hỉ giới thiệu.

Túc Quốc Công phu nhân hiểu rõ tâm bệnh của Thái phu nhân, khẽ gật đầu, ôn tồn: “Nhìn tướng mạo đoan chính, hẳn là đứa trẻ ngoan.”

Dứt lời, bà liền trao cho ta một chiếc vòng tay vàng.

Ta khẽ ước lượng, ít nhất cũng phải năm lượng, quả nhiên là nhà quyền thế giàu sang.

Túc Quốc Công phu nhân vốn không để ta vào mắt, phủ nhà người ta đã cháu đàn con đống, ta chỉ là một tiểu thiếp có thai, tự nhiên không khiến bà kinh ngạc.

Nhưng khi bà liếc ta lần nữa, thần sắc bỗng trở nên ngưng trọng.

Thái phu nhân nhận ra, liền hỏi: “Sao ?”

Túc Quốc Công phu nhân chậm rãi đáp: “Vị trắc phu nhân đây… ngũ quan có vài phần tương tự một vị quý nhân ở kinh thành.”

Thái phu nhân hạ giọng, hỏi: “Là vị nào?”

Túc Quốc Công phu nhân trầm ngâm một lát, ghé sát tai Thái phu nhân, khẽ vài câu.

Thái phu nhân nghe xong, thần sắc cũng thay đổi: “Chẳng lẽ nào!”

Túc Quốc Công phu nhân gật đầu: “Quả thật rất giống. Nghe vị ấy… còn có một vị tỷ muội song sinh.”

Ta không rõ họ đang ám chỉ ai, ắt hẳn là một nhân vật hiển hách.

Bằng không, với thân phận của hai vị phu nhân đây, hẳn đã không cần phải thận trọng đến .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...